"Lý Tuế! !"
Nhị Thần há to cái miệng mọc đầy răng nanh, quát to về phía Huyễn Tẫn đang chặn lại tà ma bên cạnh:
"Nơi này xảy ra chuyện rồi! Không phải ngươi nói có trợ thủ sao? Trợ thủ của ngươi đâu?"
Khắp nơi đều có tà ma vây quanh Bạch Ngọc Kinh, bọn chúng tựa như nhìn trộm đóa Kim Liên kia, không ngừng tiến lại gần, cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ngay khi nàng vừa dứt lời, một số khe nứt từ bên dưới bay vào bầu trời bên ngoài này, xé nát những tà ma xung quanh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lý Hỏa Vượng hai tay cầm kiếm, nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp từ phía dưới bay lên, một kiếm đâm thủng Bạch Ngọc Môn, vững vàng treo ở nơi đó.
Trợ thủ mà Huyễn Tẫn nói trước đó hiển nhiên là chỉ Lý Hỏa Vượng.
"Chuyện gì xảy ra vậy! Các ngươi không có chuyện gì đến gần Bạch Ngọc Kinh làm gì? Không biết ở đây rất nguy hiểm sao?"
Cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm phía sau cánh cửa, Lý Hỏa Vượng lớn tiếng gọi những người khác.
Huyễn Tẫn vung mạnh ống tay áo dài, quét sạch tà ma trước mặt, xoay người giải thích:
"Nơi này cách Bạch Ngọc Kinh gần hơn.
"Lý Hỏa Vượng! Mau giúp ta với!"
Hai cái răng nanh trên dưới của Nhị Thần vững vàng kẹp lấy hàm trên hàm dưới đang có ý đồ cắn lưỡi tự vẫn của Bạch Linh Miểu.
“Lý Hỏa Vượng! Mau giúp ta!"
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng rút Đồng Tiền Kiếm vung mạnh một cái, sợi màu đỏ mang theo đồng tiền lập tức bay ra, quấn lấy Bạch Linh Miểu kéo đến bên cạnh mình.
Rất nhanh dưới sự dõi theo của hắn, cây trâm trong tay Bạch Linh Miểu và cả răng của nàng bỗng chốc vô cùng mềm, không còn làm nàng bị thương nữa.
“Đi thôi! Ta đưa các ngươi quay về!"
Lý Hỏa Vượng buông Tích Cốt Kiếm cắm trên Bạch Ngọc Môn, định đưa Bạch Linh Miếu sa xuống.
Nơi này quá loạn, có chuyện gì hay kế hoạch gì thì rời khỏi nơi này trước rồi tính.
Nhưng liền sau đó, Bạch Linh Miểu bỗng nhiên đưa tay, tóm chặt tay của hắn.
“Đừng... đừng đi vội! Nàng ta ở đó! Chỉ thiếu chút nữa thôi!"
Nói xong, nàng ọe một tiếng, một số khí thể màu đen phun ra từ miệng nàng.
“Cẩn thận, đó là thiên đạo tử vong! Đừng động vào nó!"
Cơ thể nhanh chóng lệch vị trí tránh khí đen đó, Lý Hỏa Vượng thấy tình trạng của Bạch Linh Miểu càng lúc càng tồi tệ, lập tức định dẫn Bạch Linh Miểu rời khỏi Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng Bạch Linh Miểu lại đẩy mạnh Lý Hỏa Vượng ra, chậm rãi xoay dưới ánh sáng trắng.
“Chỉ... chỉ chút nữa thôi! Ta nhìn thấy nàng rồi! Nàng rất tuyệt vọng"
“Đợi đã! Hình như có cơ hội xoay chuyển!"
Nhị Thần trong mắt thần cũng bắt đầu nhiễm ý chí muốn chết, đã cảm nhận được một phần cách nghĩ của Bạch Linh Miểu.
“Còn có cơ hội xoay chuyển gì chứ! Nơi này quá nguy hiểm, lần sau lại đến cũng được!"
Lý Hỏa Vượng lo lắng cho sự an toàn tính mạng của đối phương lại đưa tay ra, nhưng bị Nhị Thần vung móng vuốt đánh bay.
Khi Lý Hỏa Vượng đang định dẫm hai chân, nhào đến cố ép ôm chặt bọn họ, thì Huyền Tẫn chặn trước mặt hắn.
“Cha, ngươi đến để giúp đỡ, ngay cả nàng làm gì mà ngươi cũng không biết, tốt nhất đừng quyết định thay mẹ.
“Nàng tự có chuyện có suy nghĩ của nàng, không nhất định chuyện gì cũng phải ưu tiên ngươi.
Đồng tử Lý Hỏa Vượng co lại, kinh ngạc vì Tuế Tuế lại nói ra lời như này.
Nhưng rất nhanh hắn bị nội dung thu thút, Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu đang cố hết sức lực hoàn thành chuyện gì đó ở phía xa, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
“Được! Ta giúp!"
Lý Hỏa Vượng xông đến những tà tông hằm hằm như hổ đói xung quanh, cùng Huyền Tẫn ngăn cản bọn chúnglại gần.
Hơn nữa hắn còn phân tâm, không ngừng tu chân trong lòng, muốn mọi việc Bạch Linh Miểu muốn làm đều thuận lợi.
Trong hỗn loạn, Bạch Linh Miểu cùng những đường đó bắt đầu chìm vào trong sương đen, muốn lại gần Vô Sanh Lão Mẫu hơn một chút.
Ý chí muốn chết không ngừng xấm lấn ý chí của nàng, nhưng khi có một người khác chia sẻ gánh vác ý chí muốn chết, cuối cùng nàng có thể miễn cưỡng di chuyển, Nhị Thần cũng đến.
Quá trình này kéo dài đằng đẵng và vô cùng đau khổ.
Có mấy lần nàng sắp không trụ được nữa, nhưng vừa nghĩ đến những xác chết rên rỉ trong lò thiêu, dân chúng thối rữa thành nửa người nửa quỷ đó, cuối cùng nàng vẫn cố gắng trụ được.
Khó khăn lắm mới có cơ hội kết thúc thiên tai đáng sợ này, nếu mình có cơ hội giải quyết tất cả, nàng tuyệt đối không cho phép thất bại vì sự đồng ý của mình! Bọn họ thực sự quá thê thảm rồi!"
Bạch Linh Miểu cắn nát môi giơ cây trâm loạn thành bùn cắm mạnh vào lồng ngực, tay còn lại tóm sợi dây giật mạnh.
Cùng với khoảng cách nhanh chóng được kéo gần, cuối cùng nàng đã nhìn thấy Vô Sanh Lão Mẫu.
Sợi dây của Vô Sanh Lão Mẫu liên kết với sợi dây của mình, mỗi một sợ đều nối liền cổ tay và cổ chân. Nhất thời Bạch Linh Miểu không biết mình điều khiển Vô Sanh Lão Mẫu, hay Vô Sanh Lão Mẫu điều khiển nàng.
Ý muốn chết trong lòng Bạch Linh Miếu dần dần được thay thế bởi từ bị, nước mắt ướt đẫm dải lụa trắng che đôi mắt của nàng, rơi xuống thuận theo bên má.
“Vô Sanh Lão Mẫu, hãy giúp họ đi! Bọn họ thực sự quá thê thảm rồi! Thực sự quá thê thảm rồi! Cho chúng sinh thiên hạ được giải thoát đi!"
Lời của Bạch Linh Miểu được truyền đi rõ ràng, cùng với nàng giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, cuối cùng Vô Sanh Lão Mẫu cũng động lòng.
1088 chữ