Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 124: Xác Chết Vùng Dậy




Việc đã đến nước này, nói cái gì nữa cũng vô dụng, chỉ còn lại mấy người còn sống, hắn không thể để cho bệnh phong hàn mang đi mấy người nữa.

Một nhóm người mang, cõng thi thể của đồng bạn chậm rãi đi vào bên trong hàng rào.

Bên trong trại lau sậy, khắp nơi đều là máu thịt và xác chết, máu tươi màu đỏ sậm chảy thành dòng khắp nơi, đi trên đường cũng bị dính vào chân.

Ánh mắt của những người khác lay động tựa như muốn hỏi cái gì đó, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không muốn giải thích điều gì cả.

Ở giữa các ngôi nhà khác nhau có một lối rẽ, Bạch Linh Miểu bị dọa sợ đến mức phải đi phía sau Lý Hỏa Vượng.

Ông tổ nhà họ Nguyên uy nghiêm lúc trước đầu và miệng bị mở ra, ông ta bị cắm trên một cây sào tre chết không nhắm mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

"Là ta cắm ông ta ở đây sao? Ta giết ông ta khi nào vậy?"

Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hồi tưởng lại một lúc nhưng cũng không có bất kỳ ấn tượng nào. Quả thực có quá nhiều người chết.

Sau khi tìm xung quanh một lúc, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy nhà bếp. Bọn họ nhấc nồi sắt trên bếp lên, ném củi bên cạnh vào tạo thành đống lửa.

Một nhóm người vây quanh bắt đầu sưởi ấm, cố gắng để cho sức nóng của ngọn lửa lấy đi cái lạnh trên người bọn họ.

Lý Hỏa Vượng không có đi hơ lửa, hắn đứng trong góc bếp lẳng lặng nhìn những gương mặt cương cứng trước mặt.

Cuối cùng, hắn dừng lại trên mặt của tên ngốc, Lý Hỏa Vượng không ngờ rằng ngay cả cái tên ngốc trung thành này cũng chết rồi.

Tính cách hắn đơn giản, thành thật mà nói, lần đó đạo đồng còn thành thục hơn tên ngốc.

“Ta không nên suốt ngày gọi ngươi là đồ ngốc, ít nhất thì cũng phải đặt cho ngươi một cái tên, như vậy thì bia mộ có thể viết đẹp hơn.”

Lý Hỏa Vượng nhìn thi thể của hắn rồi lẩm bẩm một mình.

Ngay khi hắn vừa nói lời này, hắn đột nhiên nhìn thấy tên ngốc cả người tím tái cứng đờ đột nhiên mở to hai mắt.

“Xác chết vùng dậy!!”

Lý Hỏa Vượng bị dọa giật mìng lùi ra sau một bước, sau đó lập tức rút kiếm ra.

Ngay khi những người khác nhìn thấy cảnh này, thời điểm bọn họ gà bay chó sủa nhảy lên tìm kiếm vũ khí, mặt tên ngốc đờ đẫn há miệng to.

"Ọe~"

Hắn nôn từng ngụm lớn bùn hồ màu đen hôi thối hòa với nước hồ.

Khi nôn hết đống đồ trong bụng ra, tên ngốc nằm nghiêng ở đó thở hổn hển, sắc mặt nhanh chóng trở nên có sức sống hơn.

"Ôi mọe ơi, Lý sư huynh, ngươi còn biết cải tử hồi sinh à! Làm sao ngươi làm được vậy?"

Cẩu Oa ngạc nhiên mừng rỡ chạy qua đỡ tên ngốc dậy.

Lý Hỏa Vượng không để ý đến hắn, nhanh chóng chạy đến bên cạnh những người chết đuối khác để cấp cứu cho bọn họ. Nói không chừng còn có người chưa chết giống tên ngốc mà chỉ bị sặc nước dẫn tới hôn mê thôi.

Nhưng tiếc là chỉ có tên ngốc còn sống, sau khi Lý Hỏa Vượng bận rộn một hồi, những người chết đuối khác không có dấu hiệu còn sống.

Dù thế nào đi nữa, không dễ gì mà sống lại cũng được coi như là một chuyện tốt, một nhóm người vây quanh tên ngốc đang sưởi ấm ân cần hỏi han. Bầu không khí trong bếp không còn ngột ngạt như trước.

Đối mặt với sự quan tâm của người khác, tên ngốc nhịn một hồi lâu mới thốt ra một câu:

"Ta...Ta...Ta đói!"

"Đói? Được rồi! Vậy chúng ta ăn thịt đi! Lúc mới vào đây ta đã nhìn thấy trong này còn nuôi heo đó!! Ta sẽ đi làm thịt một con."

Cẩu Oa cầm lấy con dao làm bếp trên thớt bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài.

Không lâu sau, chiếc nồi sắt được lấy xuống lại được đặt lên trên bếp củi, sau khi nước sôi, những miếng lớn thịt heo béo ngậy được thả vào trong nồi nấu lên.

Sau một lúc, khi Tiểu Mãn rắc một chút muối lên thì mùi thơm của thịt lập tức tỏa ra.

Bận rộn cả một buổi tối, không chỉ có tên ngốc đói, Lý Hỏa Vượng rút thanh trường kiếm ra, đâm một miếng thịt heo lớn nhiều mỡ từ trong nồi ra, gặm từng miếng to giống như đang ăn trái cây vậy.

Vừa gặm thịt heo, trong đầu Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ về những thứ khác:

"Trại thủy tặc lớn như vậy cũng không chỉ có mỗi thịt heo được."

"Hai chiếc xe lừa còn có đồ đạc bên trên đều chìm trong nước. Trong quá trình kiểm tra trên đường, mình nhất định phải tìm được nó từ thủy trại này mới được."

Lý Hỏa Vượng nhìn miếng thịt đang sôi ùng ục trong nồi, trong lòng tính toán xem tiếp theo nên làm gì.

Bất kể trước đây xảy ra chuyện gì nhưng nếu nó đã xảy ra thì nên bỏ xuống và nhìn về phía trước.

Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là tìm ra thứ mình muốn từ nơi này, sau đó mang những người khác rời khỏi đây.

"Hơn nữa tốc độ phải nhanh, chúng ta không thể kéo nó đến đây. Nếu có thứ gì đáng sợ hơn một trại đầy xác chết, thì đó chỉ có thể là một trại chứa đầy những xác chết đang thối rữa mà thôi. Ngay cả khi người chết không cử động thì vẫn có những cách giết người khác nhau như thường. "