“Chờ đã, lẽ nào?"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghĩ tới cái gì, cầm lấy thanh Cốt Kiếm vung mạnh lên, một khe nứt lập tức bay tới đầu thôn Ngưu Tâm.
Tuy nhiên, điều khác biệt so với trước đó là không còn thấy dòng nước đen kỳ lạ phun ra từ khe nứt trước đây nữa! Lý Hỏa Vượng chợt nhìn thấy ánh sáng ở bên trong.
“Quả nhiên!"
Lại một cái khe nứt văng ra, một chân Lý Hỏa Vượng đạp lên cửa sổ, trực tiếp nhảy vào trong khe nứt.
Khi hắn đi đến Đại Tề thông qua khe nứt, hắn chợt kinh ngạc phát hiện ra Đại Tề vốn nên sụp đổ hoàn toàn lại có thể khôi phục, cỏ trên mặt đất đã bắt đầu mọc cao hơn một tấc rồi.
"Ai?"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên quay đầu lại, dọa cho một người Đại Tề đang nằm trên mặt đất gặm cỏ ngẩn người tại chỗ.
“Ngươi cứ ăn từ từ, coi chừng nghẹn.
Lý Hỏa Vượng khoanh hai tay trước ngực, khẽ cau mày nhìn người đàn ông ăn như hổ đói trước mặt.
Nhìn hắn như vậy giống như muốn lấy khoai lang khiến bản thân nghẹn chết, làm một con quỷ no vậy.
Vì quá tiều tụy nên trước đó Lý Hỏa Vượng suýt chút nữa không nhận ra hắn.
Bây giờ sau khi quan sát cẩn thận, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra cái tên ăn cỏ này chính là Ngưu Tam, nạn dân Đại Tề trước đó đã lẻn vào nhà bếp của thôn Ngưu Tâm để trộm thức ăn.
Trước đây hình như hắn sống tại thôn Ngưu Tâm cho nên khi hắn trở về Đại Tề mới vừa vặn bị mình bắt gặp ở nơi này.
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói vậy, Ngưu Tam phồng miệng lắc đầu thật mạnh, quỳ xuống bên mé nước uống ừng ực.
Sau khi dùng nước nuốt thức ăn xuống cổ họng, hắn gượng cười với Lý Hỏa Vượng, tiếp tục ngấu nghiến thức ăn ở trên mặt đất mà Lý Hỏa Vượng mang đến.
Nhưng lần này, hắn vừa ăn vừa hàm hồ giải thích cho Lý Hỏa Vượng:
“Ta không dám ăn chậm, bây giờ cái này không phải là lương thực nữa mà là mạng người đó.
Đang nói chuyện, hắn đột nhiên ủy khuất khóc rống lên:
"Cha nuôi à, ngươi nói CMN làm cái gì vậy!"
"Ngưu Tam ta khó khăn lắm mới trở thành giáo đầu của binh lính quê hương của thôn Ngưu Tâm, không dễ dàng gì mới có bốn mẫu đất để trồng trọt, những ngày tốt đẹp sắp đến rồi"
"Kết quả năm nay ta có cơm ngon để ăn, lại vô cớ bị đưa trở về Đại Tề, ngươi nhìn cái nơi rách nát này xem, ngoại trừ cỏ thì không còn gì khác cả, ta làm sao mà sống đây! !"
Sau khi nói ra nỗi bất công của mình, Ngưu Tam vô cùng oan ức cầm một miếng khoai lang sống lên hung hăn cắn một miếng.
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu xuống hỏi Ngưu Tam tiếp:
"Còn những người Đại Tề khác thì sao? Họ cũng đều như vậy sao?"
"Cũng gần giống như vậy, một nhóm người ngay cả cỏ cũng không có mà ăn cho nên đều tản ra đi đào rễ cỏ tìm thức ăn rồi, một vài người thân thể yếu ớt cũng đã chết đói rồi.
“Chết đói rồi?"
Lý Hỏa Vượng trong lòng cả kinh, xem ra Đại Tề bên này không có thiên tai tử vong.
"Vậy ở chỗ này các ngươi có gặp nguy hiểm gì hay không? Ví dụ như tín đồ của Pháp Giáo, hay là một vài quái vật nước có thể khiến cơ thể con người mọc cánh tay không?"
Dường như Đại Tề đã khôi phục lại bình thường, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không tài nào yên tâm cho được, dù sao Đại Tề lớn như vậy, ngộ nhỡ chỗ nào còn lưu lại tàn dư gì đó, vậy thì phiền phức lớn rồi. "Nguy hiểm? Ở cái nơi Đại Tề cái gì cũng không có thì nào có nguy hiểm gì chứ. Bây giờ điều nguy hiểm nhất chính là không có cái gì cả! !"
Nhìn thấy dáng vẻ Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ, Ngưu Tam thoáng sững sờ một chút, sau đó kích động nói:
"Cha nuôi, ngươi có thể đưa ta trở về sao? Ngươi thương xót cho ta với, đưa ta trở về đi, ta ta dập đầu với ngươi.
Dứt lời, hắn liền quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Lý Hỏa Vượng.
“Đứng lên!"
Lý Hỏa Vượng vừa nói, đầu gối của Ngưu Tam lập tức đứng thẳng tắp, hắn đứng thẳng đơ giống như cương thi vậy.
"Đại Tề nơi đây mới là nhà của ngươi, ngươi muốn về đâu? Cứ ở lại chỗ này đi!"
Nghe vậy, Ngưu Tam bật khóc, khóc vô cùng thảm thiết:
"Nhưng người phụ nữ vừa mới gả cho ta là người Đại Lương, trong bụng của nàng còn có con của ta!"
“Nếu như cả đời này ta ở lại Đại Tề, thì chẳng phải là ta sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa sao?"
"Chắc chắn ngươi không thể trở về đó được, cho dù ngươi đi cũng sẽ lại bị đuổi trở về lần nữa. Nhưng mà ta có thể mang nàng tới Đại Tề, nhưng hiện giờ Đại Tề trở nên như vậy rồi, ngươi thật sự muốn vợ con mình chịu khổ cùng ngươi sao?"
Nghe vậy, Ngưu Tam vừa rồi còn vô cùng phấn khích liền sững người tại chỗ, một lúc sau mới ủ rũ lắc đầu:
"Thôi bỏ đi"
“Đợi đã"
Lý Hỏa Vượng nhìn Ngưu Tam trước mặt, trong đầu đối phương hiện lên một suy đoán bất an.
"Tất cả người Đại Tề đều trở lại rồi, vậy Cao Chí Kiên thì sao?"
Trước đây Cao Chí Kiên từng là long mạch của Đại Tề, hiện giờ lại biến thành Đại Lương rồi, vậy bây giờ hắn là ai?
Vừa nghĩ đến khả năng xuất hiện biến cố này, Lý Hỏa Vượng lập tức cắt ra một khe nứt, lần nữa quay trở lại Đại Lương.
Lý Hỏa Vượng thậm chí không buồn giải thích với Cẩu Oa và những người khác, sau khi hắn dặn dò vài câu đơn giản liền vội vã ngựa không ngừng vó chạy về phía đô thành Thượng Kinh của Đại Lương.
1111 chữ