Vội vàng một đường, cho dù là Lý Hỏa Vượng sử dụng tu chân, cuối cùng cũng phải mất hai ngày hai đêm mới tới Thượng Kinh.
Thành Thượng Kinh thành vẫn là thành Thượng Kinh của trước đây, náo nhiệt phồn hoa, bất kể trước đó xảy ra chuyện gì, cũng không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến nơi này.
Liên quan đến long mạch của Đại Lương, Lý Hỏa Vượng không dám khinh thường, khuôn mặt hắn hốc hác xông về phía hoàng cung.
Chắc chắn Cao Chí Kiên đã phân phó xuống dưới cho nên khi Lý Hỏa Vượng trực tiếp xông vào từ cổng lớn không có bất kỳ thị vệ nào ngăn cản hắn, thậm chí cũng không có ai dám nhìn hắn.
Khi Lý Hỏa Vượng gặp lại Cao Chí Kiên, đối phương đã ngồi vững trên ghế rồng, chuẩn bị sẵn sàng tiếp kiến.
So với trước đây, lúc này ngoại hình của Cao Chí Kiên đã có chút thay đổi. Hắn để râu quai nón, khuôn mặt cũng mập hơn một chút, cái này khiến khuôn mặt thật thà chất phác trước đây của hắn vô hình trung trở nên uy nghiêm hơn rất nhiều.
“Sao ngươi lại ở đây?"
Huyễn Tẫn mặc đạo bào màu đỏ chậm rãi bay lên từ dưới nền gạch bóng loáng.
Sau khi nghe hiểu ý của Lý Hỏa Vượng, Huyễn Tẫn lắc đầu, trấn an nói:
“Nếu như Phúc Sinh Thiên đã lui trở về, vậy Đại Tề trước kia bước vào nửa bàn chân dĩ nhiên phải rụt lại rồi. Đây là chuyện tốt, không cần phải lo lắng"
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn Cao Chí Kiên trên ghế rồng, Huyễn Tẫn nói tiếp:
"Bệ hạ cũng không cần phải lo lắng. Nếu như hắn có dính líu đến long mạch của Đại Lương, vậy Đại Tề đã không còn dây dưa rễ má gì với hắn nữa.
Nghe Huyễn Tẫn nói như vậy, trái tim đang treo lên của Lý Hỏa Vượng lập tức hạ xuống, xem ra là do hắn lo lắng quá nhiều rồi.
Tuy nhiên, liên quan đến đại sự của long mạch, Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy việc đích thân tới coi trộm một chút cũng khiến bản thân yên tâm hơn.
"Không sao là tốt rồi, động tĩnh lớn như vậy, ta còn tưởng rằng là chuyện gì phiền phức lắm chứ"
“Vậy được rồi, nếu như là chuyện tốt vậy các ngươi cứ làm tiếp đi"
Lý Hỏa Vượng nói xong xoay người chuẩn bị đi trở về.
“Lý sư huynh, thật không dễ gì ngươi mới tới đây một chuyến, ăn bữa cơm rồi đi, năm mới cũng không có thời gian trở về"
Nghe Cao Chí Kiên nói vậy, Lý Hỏa Vượng liền quay đầu lại.
Hắn quan sát Cao Chí Kiên trên ghế rồng một lúc, sau đó lùi lại nửa bước:
"Thôi khỏi đi, bệ hạ, ngươi cũng bận mà"
“Cần mà cần mà Nghe thấy giọng điệu xa lạ của Lý Hỏa Vượng, Cao Chí Kiên vội vàng xuống khỏi ghế rồng, kéo Lý Hỏa Vượng đi về phía hậu cung.
Chẳng mấy chốc, Lý Hỏa Vượng đã ngồi xuống trước bàn thức ăn đặt một trăm lẻ tám món ăn.
Súp vi cá mập, gà hầm nấm, chân giò hun khói hầm bong bóng cá, súp gà da cá mập, bào thai giả báo, bướu lạc đà hấp, lê cắt lát trộn cầy hương hấp.
Những thứ này đừng nói là thấy qua, ngay cả nghe Lý Hỏa Vượng cũng chưa từng nghe nói qua. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là mặt bài của hoàng gia.
Ngồi chung bàn với Cao Chí Kiên, Lý Hỏa Vượng cũng lười khách sáo, hắn vừa ăn từng miếng lớn vừa nghe Cao Chí Kiên giới thiệu về con của mình.
"Lý sư huynh, ngươi xem, đây là con của trẫm, hắn là con trai trưởng dĩ nhiên cũng là thái tử.
Thái tử mũm mĩm được đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn đứa bé trai ở trong lòng Cao Chí Kiên đang trợn to mắt, mê mang nhìn vào mình. Hắn cầm đũa chấm một chút nước rau rồi đặt bên miệng nó.
Lão thái giám một bên định tiến lên ngăn cản, lại bị Cao Chí Kiên liếc một cái lùi trở lại.
Thái tử mũm mĩm đưa lưỡi liếm nước rau, thấy có vị cay, ngũ quan của nó lập tức nhíu lại như cái bánh bao òa khóc lên, tiếng khóc rất lớn cũng rất khỏe.
Thấy một màn này, hai người nhìn nhau đồng thời nở nụ cười, bầu không khí lập tức trở về như trước kia.
“Trong thôn vẫn ổn cả chứ?"
Cao Chí Kiên đem đứa bé đang khóc trong lòng giao cho thái giám bên cạnh, hỏi Lý Hỏa Vượng.
“Tạm được, có số bạc kia của ngươi đưa đến, trong thôn nào có thiếu thốn gì chứ.
Lý Hỏa Vượng dùng đũa gắp một miếng bướu lạc đà nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói.
“Ta nghe nói Tôn Bảo Lộc mang theo người nhà của hắn từ Thanh Khâu đến thôn chúng ta?"
Cao Chí Kiên gắp một cái bánh bao, chấm một lớp dầu trong bát thịt kho tàu, bỏ vào miệng bắt đầu nhai.
"Không phải như vậy Lý Hỏa Vượng lắc đầu:
"Trước kia không phải cỏ ở Thanh Khâu đều biến thành màu vàng sao? Hắn sợ ở Thanh Khâu sống không nổi, cho nên mới dự định như vậy"
"Nhưng sau đó cỏ ở Thanh Khâu lại xanh tươi, hắn đương nhiên dẫn theo tộc nhân ở lại Thanh Khâu tiếp tục chăn cừu"
"Ta đoán chừng không phải vạn bất đắc dĩ thì họ có lẽ cũng sẽ không đến thôn Ngưu Tâm đâu. Những người Thanh Khâu kia chưa chắc đã quen với cuộc sống làm nghề nông cày ruộng này"
“Ồ, thì ra là thế?
Cao Chí Kiên gật đầu, vừa mới nâng bình rượu đầu hổ lên, thái giám bên cạnh vội vàng rót cho hắn:
"Lý sư huynh, nào, uống chút rượu đi Lý Hỏa Vượng lắc đầu:
"Ta không uống rượu, ta uống rượu vào rất dễ say, hơn nữa mùi vị của thứ này cũng không ngon như vậy, uống nó làm cái gì.
"Haha.."
Cao Chí Kiên ngẩng đầu, chậm rãi rót toàn bộ rượu vào trong miệng, nhắm mắt lại đem bình rượu đặt ở trên bàn.
1182 chữ