Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1237: Người Biến Mất




"Tới đây~! Ngài cầm chắc nha!"

Khi miệng ấm trà thật dài vươn ra từ lầu hai, dòng nước trà rơi xuống từ trên không trung, vững vàng rót vào trong chum trà của người nọ, không nhiều không ít, vừa vặn đầy tám phần.

"Ngươi biết hắn mà có thể nghe lọt sao?"

"Này, đây không phải là rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao, người thân đều chết hết rồi cũng không có nơi nào để đi chúc Tết nên đến đây nghe kể chuyện cho đỡ buồn. Ngươi xem, sợ là trong quán trà này cũng có những người Đại Tề khác đó"

Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ trong quán trà, hiểu ý gật đầu:

"Dù chuyện mà tên này nói là bịa đặt nhưng Gia Cát Uyên quả thật đã cứu được Đại Tề."

"Hầy, cái này ai mà biết, chỉ nghe những tên đại hòa thượng kia khoác lác, ta cảm thấy đoán chừng chuyện này có đến tám phần là để lừa tiền hương hỏa rồi"

Nói rồi người nọ nâng lên chum trà uống một ngụm.

Ngay sau đó, hắn lập tức bị sặc, mặt mũi đỏ bừng thiếu chút nữa là tắc thở.

Lý Hỏa Vượng cầm một miếng bánh ngọt bên cạnh lên nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai, vừa nghe vừa nhấm nháp vị ngọt này.

Chỉ nghe thấy tiên sinh kể chuyện càng nói càng thái quá, nói đến mức Gia Cát Uyên cũng bắt đầu sáng lập thiên địa, lúc này Lý Hỏa Vượng nghe không nổi nữa liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Đạo gia ngài đi thong thả, có thời gian thì thường tới đây ngồi, chỗ chúng tôi cũng không đắt, hai mươi văn tiền rất có lợi ích thực tế.

Bị ấm trà lớn nhắc nhở, Lý Hỏa Vượng thò tay vào trong ngực sờ sờ, hai mươi văn tiền mới tinh được xếp thành hàng trên bàn trà.

Mà ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện ra rằng người Đại tề bên cạnh mình đã biến mất. Không biết đã đi từ lúc nào.

"Xem thủ đoạn này, e là không phải người bình thường, người này có lai lịch gì nhỉ?"

Lý Hỏa Vượng nghĩ nghĩ, rời khỏi quán trà.

Xoay người một hồi, nhìn thấy không còn nơi nào để đi, Lý Hỏa Vượng liền quay trở về:

“Bỏ đi, tiếp tục tu chân thôi.

Dù bây giờ rắc rối đã được giải quyết, nhưng nếu thực lực của mình mạnh hơn cũng không có gì xấu.

Lý Hỏa Vượng đi đến trên núi Ngưu Tâm, bước vào sơn động tu hành của mình, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tu chân đến bây giờ, Lý Hỏa Vượng chỉ cảm thấy càng về sau càng khó khăn, nhưng hắn cũng không vội vàng, chậm rãi dùng thần quang vận chuyển Tiên Thiên Nhất Khí trong người mình.

Không biết đã tiến vào cảnh giới vô ngã này bao lâu, đến khi Lý Hỏa Vượng lần nữa mở mắt ra thì trời đã tối rồi. Khi Lý Hỏa Vượng vào thôn Ngưu Tâm đi về phía đại viện Bạch gia, vừa vặn đi ngang qua cửa nhà Cẩu Oa. "Lý sư huynh, thời gian này ngươi đi đâu vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi lại chạy đi đâu rồi"

Cẩu Oa bưng bát trong tay đi theo.

"Trong khoảng thời gian này? Ta đã rời đi rất lâu rồi sao?"

Lý Hỏa Vượng nghi ngờ hỏi hắn.

“Vậy cũng không phải, lần trước chúng ta gặp nhau là mùng hai Tết, hiện tại đã là Tết Nguyên Tiêu rồi.

Cẩu Oa bưng bát của mình đưa qua cho Lý Hỏa Vượng, trong bát có hơn chục viên chè trôi nước nhấp nhô lên xuống.

"Cái gì? ! Lần này ta tu hành lâu như vậy sao?"

Lý Hỏa Vượng lập tức cảm nhận được cảm giác buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, nhưng ngay sau đó cảm giác đói bụng còn mạnh mẽ hơn áp chế lại cơn buồn ngủ.

Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, trực tiếp cướp lấy bát chè trôi nước của Cẩu Oa ăn lấy ăn để.

Chờ sau khi ăn xong chè trôi nước uống cạn nước canh, Lý Hỏa Vượng nằm xuống đất, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Giấc ngủ này kéo dài ba ngày ba đêm, khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Những người khác ở thôn Ngưu Tâm bên cạnh lập tức ân cần vây quanh hắn, Cẩu Oa nói miệng cũng không ngừng lại:

"Lý sư huynh à, lần sau ngươi có tu hành thì vẫn nên tìm người nào đó trông coi ở bên cạnh, nếu không dễ bị chết đói đó"

“Nếu ngươi không nói, ta sẽ không có chuyện gì cả.

Lý Hỏa Vượng vén chăn lên, bưng lấy chén trà uống ừng ực.

Sau khi uống cạn nước trà, Lý Hỏa Vượng nhìn những người khác, Cẩu Oa, Triệu Ngũ, Dương Tiểu Hài, Lữ Tú Tài.

“Tiểu Mãn đâu?"

Lý Hỏa Vượng hỏi.

"Đi cùng Thánh nữ Bạch Liên rồi, ngươi không biết sao?"

"Được rồi, ta không sao rồi, các ngươi trở về hết đi"

Trong lòng Lý Hỏa Vương đã bắt đầu cân nhắc xem lần sau nên làm thế nào để tránh loại tình huống như này.

Lý Hỏa Vượng nói xong, nhưng lại thấy những người khác cũng không có rời đi:

"Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"

"À, cũng có chuyện, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Lý sư huynh à, ngươi còn nhớ chúng ta đã tiếp nhận một nhóm nạn dân từ Đại Tề tới không?"

"Ừm, ta nhớ rồi, có chuyện gì sao?"

"Họ biến mất rồi"

"Biến mất rồi? Ý của ngươi là gì?"

"Chính là không thấy người nào nữa, đột nhiên không còn ai nữa, nhưng mà không sao, người đến từ Đại Tề biến mất, người của chúng ta lại không thiếu người nào"

"Đều là người của Đại Tề? Họ biến mất lúc nào?"

“Chiều mùng hai Tết” Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày, hắn nhớ tới người Đại Tề đột nhiên biến mất bên cạnh mình khi đang nghe kể chuyện.

"Chỉ có người Đại Tề ở thôn Ngưu Tâm biến mất thôi sao? Còn những nơi khác thì sao?"

"Người bán hàng rong hỏi qua rồi, người Đại Tề ở những nơi khác đều biến mất rồi. Ta đã gửi thư cho Cao Chí Kiên, cũng không biết hắn làm hoàng đế có thể quản chuyện này hay không đây"

"Làm sao tất cả người Đại Tề đều biến mất chứ? Chuyện này không thể nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Hỏa Vượng bước đến bên cửa sổ, cau mày nhìn bầu trời đầy sao.

1117 chữ