Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1206: Bất Tử




"Ta có phản kích, hẳn là vậy"

Khi nhìn thấy bản thân trong gương cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện, Lý Hỏa Vượng tức giận mắng một tiếng:

"Ngươi cũng biết đi ra à! Ta còn tưởng ngươi chết lâu rồi chứ?"

“Chắc là không đến lúc đó đi, có chuyện gì sao?"

Giọng điệu của Quý Tai vẫn bình tĩnh như vậy.

Lý Hỏa Vượng lười nói nhảm với hắn, vì vậy hắn lập tức chạy đến, nôn nóng hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì! Khôi Lỗi quản lý Thiên Đạo tử vong đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Hắn chết rồi"

Nghe vậy, con ngươi của Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt co rút đến cực nhỏ:

"Chết rồi? Thật sự chết rồi ư? Chết như thế nào? Bị đồng đảng của Vu Nhi Thần giết chết sao?"

“Hẳn là vậy"

Trong mắt Quý Tai lộ ra một tia mê mang.

"Vậy Thiên Đạo tử vong nằm trong tay ai? Tại sao bây giờ hạ giới lại biến thành như vậy?"

"Ùm"

Quý Tai rơi vào trầm tư:

"Không biết nữa, ta cũng chưa từng thấy qua Gân xanh trên trán Lý Hỏa Vượng bắt đầu nổi lên, hai tay nắm chặt khẽ run lên:

"Được, vậy ta sẽ hỏi ngươi chuyện mà ngươi biết! Ti Mệnh nào đã cho ta bảy bí mật? Ta có nên tín nhiệm hắn hay không?"

"Nên, ít nhất là cho đến hiện tại chúng ta ở cùng một phe, hẳn là hắn sẽ không hại ta"

Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng có được một ít thông tin, sự tức giận trong lòng coi như cũng đã giải tỏa được một ít:

"Vậy tình huống bên ngươi như thế nào? Trước đó Huyễn Tẫn có giúp được gì không?"

"Hiện tại tạm thời ta không biết Huyễn Tẫn là ai. Lần sau ngươi lại hỏi ta, lúc đó hẳn là ta và nàng đã gặp mặt qua vài lần rồi"

"Hửm?"

Trong đầu Lý Hỏa Vượng chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi, tên này có ý gì vậy.

"Còn gì nữa không? Bên chỗ ta khá bận"

"Còn! Chuyện cuối cùng! Ta có cần ta đi Bạch Ngọc Kinh giúp ngươi không?" Cuối cùng cũng bắt được Quý Tai, Lý Hỏa Vượng nhất định phải hỏi cẩn thận mới được.

"Chuyện này phải nhìn thế nào đây, là ngươi giúp ta? Hay là ngươi giúp ta? Hay là ngươi giúp ta?"

Lý Hỏa Vượng lúc này đã hoàn toàn mất bình tĩnh:

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy! Ta không muốn đoán câu đố!"

"Giúp, chuyện này ta sẽ giúp ngươi"

Sau khi nói ra câu nói không đầu không đuôi này, cuối cùng Quý Tai cũng im lặng.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu thờ ơ trước mặt, Lý Hỏa Vượng lập tức rút kiếm ra trực tiếp chém hình ảnh phản chiếu trong nước và chậu đồng thành hai nửa.

"Chết tiệt! Nói ngươi là phế vật là đang coi trọng ngươi đó!"

Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng nổi giận đùng đùng bước ra khỏi cửa. Quý Tai vẫn không đáng tin cậy như mọi khi. Hắn vẫn nên tự mình nghĩ cách cho tình huống này mới được.

Thời điểm hắn vừa đi ra liền phát hiện bầu không khí toàn bộ quân doanh trại hiển nhiên không đúng lắm. Sắc mặt của mọi người đều cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng còn nhìn về phía đông.

Bên đó là một nơi mà đại doanh tận lực ngăn cách, ruồi nhặng vo ve trong không trung chứng minh mùi ở bên kia không hề dễ ngửi, khói đen tỏa ra không ngừng.

Lý Hỏa Vượng cau mày, trên mặt lộ ra một tia chán ghét nhìn về phía bên kia.

Khi Lý Hỏa Vượng câu một cái giỏ lên, một cảnh tượng cực kỳ bi thảm nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.

Trước đây, cho dù là bãi tha ma hay là người chết chất đống thì hắn đều đã nhìn thấy nhiều rồi nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn như hôm nay.

Các thi thể người thối rữa bị lột sạch quần áo chất đầy hàng rào gỗ như thịt vụn, họ hoặc là không có đầu hoặc là không có nửa bên người.

Nhưng bất kể họ bị thương nặng như thế nào, cho dù cơ thể của họ đã trở thành cái gì thì họ vẫn đang cử động.

Tử vong đã biến mất, nhưng sự thối rữa không biết mất, nỗi đau cũng không.

Tất cả những người đáng lẽ đã chết trên chiến trường trước đây bây giờ đều không thể yên nghỉ, chịu đựng sự dày vò của thối rữa vô thời hạn.

Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của mình đang dần thối rữa, mưng mủ, thối rữa, sưng tấy, giòi bọ lòi ra ngoài.

Nhưng bây giờ giải pháp giải quyết nỗi đau cho họ mà đám người Lý Hỏa Vượng có thể nghĩ được chính là dùng lửa, lò lửa to lớn thiêu đốt ngày đêm không ngừng. Từng đống máu thịt biết cử động bị cắm vào trong cái xiên ném vào trong lò lửa.

Nhưng khi họ bị ngọn lửa bao trùm toàn thân, đốt cháy đầu lưỡi và nội tạng, làm máu và não của họ sôi trào thì vẫn không thể khiến cho họ từ bỏ việc kêu la cùng giãy giụa.

Tiếng gào thét tuyệt vọng xen lẫn tiếng da thịt bị đốt cháy xì xèo cũng không khiến họ đi đến chương cuối cùng của cái chết.

Chỉ khi thân xác họ hoàn toàn bị đốt cháy thành tro, họ mới có thể hoàn toàn yên lặng.

"Họ chưa chết"

Một lão Lạt Ma xác khô đội mũ mào gà đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, trong tay hắn xoay chuyển, tiếng ong ong xoay chuyển vang lên hết lần này đến lần khác.

Hắn nhìn khói đen bốc lên từ trong lò và những đống tro được kéo ra từ dưới lò, lại nói:

"Họ chưa chết"

"Cơ thể của họ bị đốt cháy thành từng viên từng hạt, mỗi một viên mỗi một hạt đều sẽ cảm nhận được nỗi đau đớn và sự tra tấn khi cơ thể bị chia ra.

"Nỗi đau bây giờ của họ còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần trước đó. Họ không kêu không phải là vì họ không muốn kêu mà là họ kêu không được. Họ không cử động không phải họ không muốn cử động mà là vì họ không có tay chân để cử động"

"Nếu như Đại Hắc Thiên không quay lại, vậy thì họ sẽ phải chịu sự tra tấn và đau đớn này mãi mãi" Nghe được Lạt Ma miếu Trung Âm nói như vậy, Lý Hỏa Vượng cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh cóng.

1113 chữ