Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1207: Vô Nghĩa




Chỉ cần nghĩ đến tình huống như vậy xảy ra trên người mình cũng có thể khiến Lý Hỏa Vượng, người đã phải chịu đựng đủ loại tra tấn cảm thấy rùng mình.

"Cái chết là luân hồi cũng chính là số phận của con người. Nhiều người sợ chết và trốn tránh nó bằng mọi giá, nhưng họ lại không biết rằng cái chết là phước lành quý giá nhất mà Đại Hắc Thiên ban cho mỗi người. Đáng tiếc họ không biết trân quý nó, chỉ khi mất đi rồi mới biết hối hận thì đã không kịp nữa rồi.

“Dừng niệm nữa!"

Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ ngắt lời tụng kinh của đối phương.

"Chỉ tụng kinh thôi thì có tác dụng gì chứ! Có thể niệm cho tử vong quay trở về không? Những Lạt Ma miếu Trung Âm các ngươi nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi!"

"Không phải Đại Hắc Thiên của các ngươi quản lý tử vong sao? Không phải các ngươi tin hắn sao? Nghĩ cách giúp Đại Hắc Thiên của các ngươi đi!"

Trên khuôn mặt đầy vết đồi mồi và nếp nhăn của Lạt Ma xác khô lộ ra vẻ đau đớn lắc đầu, sau đó hắn ngồi xếp bằng trước lò lửa cuồn cuộn khói đen trước mặt, lần nữa niệm kinh văn tối nghĩa khó hiểu trong tiếng ong ong xoay chuyển.

“Mẹ kiếp!"

Lý Hỏa Vượng thầm mắng một tiếng sau đó rời khỏi nơi thiêu hủy này, đi về phía lều vải ở giữa. Chính giữa lều vải thỉnh thoảng có thư do tiêu binh và bồ câu đưa thư đưa đến, đều được tập trung lại ở trên mặt bàn cung cấp cho mưu sĩ và tướng quân kiểm tra. Nhưng Lý Hỏa Vượng lại không tìm thấy họ mà tìm được một lão thái giám.

Lão thái giám này vô cùng già, không chỉ tuổi tác già mà cũng còn là người từng trải. Từ thời hoàng đế đến Cơ Mãn của Đại Lương trước đó, đến Cơ Lâm nam biến thành nữ sau này, rồi đến Cao Chí Kiên sau này, hắn đều là người phụ tá bên cạnh hoàng đế.

“Bệ hạ nói sao? Vẫn không tấn công Nam Bình sao? Còn định hao tổn như vậy đến khi nào nữa?"

Lý Hỏa Vượng dò hỏi.

Kể từ sau khi lần mai phục trước đó thành công, họ liền vùi ở chỗ này không có động tĩnh gì nữa.

Lão thái giám cung cung kính kính ôm quạt phất trần, hành lễ với Lý Hỏa Vượng: “Khởi bẩm Lý chân nhân, hôm nay thiên tai giáng thế. Mọi chuyện không thích hợp, không phải lúc thích hợp để khai chiến"

“Vậy có khả năng thiên tai này là do Pháp Giáo họ làm ra? Bây giờ không ra tay, chờ đến khi họ cướp Thiên Đạo tử vong vào tay mới động thủ sao?"

“Lý chân nhân đừng hoảng sợ, chuyện thiên tai dĩ nhiên có Ti Thiên Giám đại nhân bận tâm. Chắc hẳn không bao lâu nữa trận thiên tai này sẽ biến mất thôi, huống hồ ngay cả tử vong cũng biến mất rồi, còn đánh đấm gì nữa.

Lời nói của lão thái giám cũng không khiến cho tâm trạng của Lý Hỏa Vượng lúc này cảm thấy tốt hơn chút nào cả. Trước đây chỉ cần có thiên tại thì quả thật đều do Giám Thiên Ti xử lý. Nhưng hiển nhiên thiên tại lần này hoàn toàn không giống như trước đây. Đừng nói nhóm người Huyễn Tẫn họ chết hết, dù còn sống hết thì cũng chưa chắc có thể ứng phó với cục diện như bây giờ. Thiên tai trong quá khứ ít thì mấy canh giờ, nhanh thì cũng trong vòng hai ngày nhưng trận thiên tai lần này cũng đã sắp mười ngày rồi. Cái này đủ để nói rõ được tính nghiêm trọng của sự việc.

Lại liếc mắt nhìn lão thái giám, Lý Hỏa Vượng không nói gì mà rời đi. Nhưng lần này hắn không đi nơi nào khác mà là đến địa lao.

Dù giữa đường xảy ra thiên tai, xuất hiện không ít biến số nhưng cuộc vây quét lần trước tóm lại vẫn là Lý Hỏa Vượng thắng.

Mà bởi vì không có tử vong, trong tay họ có không ít tù binh có thể thăm dò tình huống của Pháp Giáo thông qua họ.

Khi Lý Hỏa Vượng đi đến địa lao được phòng bị nghiêm ngặt liền nhìn thấy một tín đồ Áo Cảnh Giáo đang rung cái cán gỗ giống như đang vẫy nước giếng vậy.

Nhưng điều khác biệt chính là trên ròng rọc kéo nước nối liền với cái cán gỗ kia không phải dây thừng của giếng nước quấn vào nhau mà là thịt và ruột đang từ từ được lôi ra từ rốn của người phụ nữ Đản gia bên cạnh. Nếu nói người nào hưởng lợi nhiều nhất từ trận thiên tại lần này thì chắc chắn chính là những tên điên tự ngược Áo Cảnh Giáo kia.

Bây giờ họ không còn lo lắng về cái chết nữa, họ có thể tùy ý gây ra nỗi đau cho bản thân hoặc trên người khác.

Hơn nữa trong tình huống này, thực lực của mỗi người họ đều đã được tăng cường lên rất nhiều.

“Lý trưởng lão"

Túc Nhất buông cán gỗ ra, nghênh đón Lý Hỏa Vượng.

"Thế nào? Có giao phó gì sao?"

Lý Hỏa Vượng hỏi.

Túc Nhất lắc đầu:

"Không có, nhưng cũng sắp rồi, Đản gia này sắp không chịu nổi nữa.

Nhìn thấy người Đản gia bị hành hạ không ra hình người vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, Lý Hỏa Vượng bước tới.

"Nói đi, nói hết những chuyện mà ngươi biết ra đi. Rốt cuộc các ngươi đã làm gì mới dẫn đến thiên tai, chỉ cần ngươi nói ra thì ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.

"Nếu không, sự tra tấn này sẽ tiếp tục kéo dài mãi mãi Vẻ mặt người phụ nữ Đản gia kia trở nên kinh hãi, giương cái miệng không còn răng kia nhổ một ngụm máu lên người Lý Hỏa Vượng.

"Haha... Các ngươi thua rồi, các ngươi thua chắc rồi! Đây mới chỉ là bắt đầu! Mới chỉ là bắt đầu mà thôi! !” Thấy Lý Hỏa Vượng đứng đó không nhúc nhích, các thành viên Áo Cảnh Giáo bên cạnh cẩn thận nhấc người Đản gia kia lên rồi ném vào chảo dầu đang sôi gần đó. 1146 chữ