Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 117: Hồ Nước




Cứ đi rồi lại nghỉ, cuối cùng sau khi đi qua một ngã ba, con đường bắt đầu thưa thớt dần bóng người.

Khi Lý Hỏa Vượng tưởng rằng con đường này chỉ còn duy nhất nhóm người họ thì phía trước hắn là mặt nước rộng mênh mang.

Một cơn gió heo may nhè nhẹ thổi qua mặt nước, làm vạt áo của Lý Hỏa Vượng khẽ lay động theo.

“Đây chính là biển mà nhị thúc công từng nói ư?"

Cẩu Oa kinh ngạc cảm thán.

Mặt nước mênh mông hiện ra trước mắt họ hệt như một tấm gương khổng lồ phản chiếu giữa trời và đất, cả khoảng không gian bao la rộng lớn trải dài đến vô tận. Những gì mà họ có thể thấy ở phía xa xăm kia chỉ là một dải ngăn cách giữa bầu trời và mặt nước mênh mang, đó là đường chân trời.

Lý Hỏa Vượng lấy bản đồ ra nhìn lại.

“Không, đây không phải biển, đây chỉ là một cái hồ mà thôi. Một cái hồ vô cùng vô cùng lớn."

Tứ Tề vốn dĩ là nơi có nhiều núi non sông nước, vì vậy ở đây có một cái hồ lớn như vậy cũng là lẽ thường tình.

“Sư huynh, nước trong hồ này hơi đen!"

Nước trong hồ đυ.c ngầu, cho dù có đứng ngay bên bờ cũng không thể nhìn thấy đáy, cảnh tượng này khiến những người đứng trên bờ không khỏi lạnh sống lưng.

Lý Hỏa Vượng cất bản đồ đi và nhìn nhóm người còn lại đang đứng sát bên hồ.

"Hãy chờ xem họ định làm gì."

Khi một chấm đen nhỏ xuất hiện ở phía xa, mọi người trên bờ bắt đầu hướng mắt về phía ấy. Chấm đen ấy di chuyển ngày một gần bờ, thì ra đó là một con thuyền độc mộc. Những người này dự định sẽ đi qua hồ bằng thuyền.

Chiếc thuyền gỗ này trông rất cũ, nhưng nó cũng rất lớn.

"Nào, nhanh lên! Lên thuyền, mỗi người bảy mươi văn tiền."

Một thuyền viên đứng trên thuyền và hét lên với những người khác trên bờ.

"Sao lại là bảy mươi văn tiền? Năm ngoái có bốn mươi sáu văn tiền thôi."

Một người trên bờ tỏ ra không vừa lòng với mức giá này.

Nhưng gã thuyền viên chân trần không kiêng nể gì mà tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Thế ngươi có muốn đi hay không đây, có bản lĩnh thì tự mà bơi qua đi.”

Người đàn ông nghe vậy liền ngoan ngoãn trả tiền, gã thuyền viên nhổ một ngụm nước bọt xuống hồ.

"Sắp ra trận rồi mà còn kì kèo mặc cả, bọn ta tăng giá thì làm sao nào?"

“Đi thôi, lên thuyền đi.”

Lý Hỏa Vượng tiến về phía thuyền. Ở nơi đất khách quê người này, thứ hắn sợ không phải là tốn kém mà là lòng người.

Con thuyền chở hàng chục người bắt đầu chầm chậm lái về phía giữa hồ.

Những người chưa bao giờ đi thuyền dễ bị say sóng, nhưng Lý Hỏa Vượng không sao hết.

Anh ta ngoái đầu về phía thuyền viên của con tàu và hỏi:

“Sư phụ, khoảng bao lâu nữa đến bờ bên kia?”

“Hehe, hai canh giờ nữa sẽ tới nơi, đừng lo, trước khi trời tối sẽ tới đó.”

Lý Hỏa Vượng gật đầu, cảnh giác nhìn dòng nước trước mũi tàu bị rẽ ra làm đôi.

Mặt nước hồ đen kịt trông vô cùng bức bối, như thể có thứ gì đó nguy hiểm đang ẩn nấp sâu dưới đáy hồ.

“Trong hồ này chắc không có thứ gì có sở thích ăn thịt người đâu ha?"

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Hỏa Vượng giờ đây như một con nhím xù gai đầy mình.

"Ngươi nói đúng, đó đều là những tin đồn nhảm do lũ người rảnh quá bịa nên thôi. Ta ở đây gần hai mươi mùa xuân rồi chẳng phải vẫn sống sờ sờ đó sao? Ngươi yên tâm đi, ta đã cầm tiền rồi thì nhất định sẽ đưa các ngươi sang bên kia bờ an toàn."

Lúc này, Lý Hỏa Vượng mới thả lỏng được một chút.

Khi con tàu từ từ di chuyển về phía trước, ánh chiều tà cũng đang dần ngả về phía tây.

Khi những đám mây trên bầu trời dần bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, chiếc thuyền chầm chậm tiến vào một cánh đồng lau bao la bát ngát.

“Sắp đến rồi.”

Lý Hỏa Vượng cảnh giác quan sát những bông lau xung quanh.

Khi suy nghĩ ấy còn dở dang trong tâm trí hắn, đột nhiên bị cắt đứt bởi một tiếng "Tõm" truyền đến từ phía sau lưng.

Khi mọi người quay đầu lại vì âm thanh vừa rồi thì tất cả đều hốt hoảng nhận ra người lái thuyền và gã thuyền viên không biết đã biến mất từ khi nào!

"Mẹ ơi! Họ bị thứ gì đó ở dưới nước ăn mất rồi!!"

Tiếng hét thất thanh của người nọ ngay lập tức khiến những người còn lại nháo nhào lên vì sợ hãi.

"Ngồi xuống! Các người có muốn thuyền bị lật không?"

Lời mắng của Lý Hỏa Vượng khiến cả thuyền yên lặng hơn. Hắn quay lại nhìn vào người của mình.

“Ai trong các ngươi biết chèo thuyền?”

Nhưng đáp lại hắn là những cái lắc đầu nguây nguẩy của mọi người.

Đương Lý Hỏa Vượng đang nghĩ xem phải làm gì, bỗng nhiên trong bụi lau quanh hắn có động tĩnh.

Đột nhiên trong những bụi lau nọ xuất hiện vài con thuyền độc mộc chở nam nữ già trẻ mang theo gươm trên tay, những con thuyền này đang từ từ bao vây tứ phía con thuyền của Lý Hỏa Vượng.

Trên một trong những chiếc thuyền gỗ, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy thuyền viên của chiếc thuyền vừa rồi.