Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 116: Tu Viện




"Đang~~một miếng ngọc vỡ ba lượng~~"

"Ba lượng?! Ta không thèm đổi nữa!"

Lý Hỏa Vượng vô cùng tức giận, hắn cầm miếng ngọc bội đi thẳng ra khỏi tiệm cầm đồ.

Miếng ngọc bội này bình thường phải đáng giá khoảng bốn mươi vạn, vậy mà ở cửa tiệm cầm đồ này lại chỉ đáng giá có ba lượng. Nơi này làm ăn quả thực quá là thất đức!

Đi ra khỏi cửa, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn tấm bảng của tiệm cầm đồ.

"Nơi này làm ăn bịp bợm như vậy, chắc hẳn chúng đã lừa không biết bao nhiêu tiền của người khác rồi ấy chứ. Chi bằng tối nay ta qua đây cướp hết của chúng thì quá đã.”

Ngay khi ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, Lý Hỏa Vượng liền giật mình vì suy nghĩ ấy. Sau khi nắm chặt bàn tay lại rồi tự đấm vào mặt mình một cú thật đau, hắn hậm hực quay trở lại nhà trọ.

Về đến phòng, Lý Hỏa Vượng lấy tấm bản đồ rồi trải lên giường, hắn nói với Bạch Linh Miểu đang mải vá tấm da làm trống ở bên cạnh:

“Gọi Tiểu Mãn qua đây.”

Ngón tay của Lý Hỏa Vượng từ từ di chuyển về phía nam. Trước khi chết, Lý Chí có nhắc tới ở phía nam có một nhóm ni cô áo đen, họ có khả năng giải quyết Đan Dương Tử trên người hắn.

Hiện tại Đan Dương Tử đang không ngừng ảnh hưởng đến bản thân Lý Hỏa Vượng, vì vậy hắn nhất định phải tìm cách loại bỏ Đan Dương Tử càng sớm càng tốt, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Lý Chí nói rằng những vị ni cô đó có thể tạm coi là người tốt, nhưng Lý Hỏa Vượng không tin hắn, sau khi trải qua không biết bao nhiêu chuyện, giờ đây hắn không còn có thể tin tưởng bất cứ một ai được nữa.

Nếu muốn nhờ những ni cô đó trừ khử Đan Dương Tử, hắn phải trao đổi với họ bằng những thứ mà họ không thể từ chối nhưng lẽ dĩ nhiên, Lý Hỏa Vượng vẫn phải đảm bảo an toàn cho chính bản thân hắn nữa.

Lý Hỏa Vượng nhìn về phía cuốn Thiên Thư bên cạnh Vạn Thọ Hồ Lô trên giá sách, đây là tất cả những gì hắn có.

Nhưng đó là chuyện của sau này, quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra những ni cô mà Lý Chí nhắc đến.

“Lý sư huynh, ngươi tìm ta có việc gì thế?”

Tiểu Mãn thở hổn hển đi tới. Ngoại trừ khóe mắt hơi đỏ thì cảm xúc của nàng ấy trông không có bất cứ điểm gì khác thường.

“Ngươi vừa đi đâu đấy?”

Lý Hỏa Vượng hỏi.

"Ta vừa đi tìm tiêu cục để nhờ họ gửi lại giúp giấy di ngôn ở Tứ Tề thôi. "

"Mấy việc vặt thế này ngươi để người khác làm là được rồi, tạm thời ngươi cứ tạm trốn một thời gian đi đã kẻo đám sai nha lại tìm đến ngươi gây khó dễ."

Lý Hỏa Vượng nói với cô.

Ánh mắt của Tiểu Mãn thoáng lóe lên, nàng bình thản lắc đầu nói:

“Không sao đâu.”

Rồi nàng ấy lại nói thêm:

"Mẹ ta không báo quan."

"Ồ, vậy mau qua đây xem giúp ta tấm bản đồ này với. Ngươi là người địa phương nên khu vực quanh đây ngươi đều nắm rõ như lòng bàn tay đúng không?"

Tiểu Mãn bước tới, nhìn vị trí mà Lý Hỏa Vượng chỉ tay trên bản đồ.

"Ngươi có biết nơi nào có tu viện gần khu vực này không? Nơi đó có những ni cô mặc y phục màu đen."

"Tu viện? Y phục màu đen à?"

Tiểu Mãn nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng dùng những ngón tay mềm như nhung của nàng chỉ về một ngọn núi tọa lạc tại hướng tây nam của bản đồ.

"Có lẽ nơi ngươi nói là ở đây rồi. Nơi này là Hằng Hoa Sơn, ta nghe nói Tôn Viên Ngoại trên thị trấn từng tới đây bái lễ Kim Thân Bồ Tát."

"Kim Thân Bồ Tát! Ngươi biết những gì về tu viện này?"

Lý Hỏa Vượng cố gắng hết mức có thể để thu thập thông tin liên quan đến nơi này.

"Ta không rõ lắm, nhà ta nghèo nên không đến được những nơi xa như vậy để dâng hương bái Phật đâu. Ta chỉ nghe nói hương khói ở đây lúc nào cũng nghi ngút khắp trời."

"Chà ..."

Lý Hỏa Vượng thầm ngán ngẩm trong lòng. Những điều này nàng ta nói cũng bằng không vậy, vốn chẳng khác gì so với hương khói ở Chính Đức Tự.

"Tu viện này có gì đặc biệt không? Chẳng hạn như ở Chính Đức Tự có thể cầu sinh quý tử rất linh nghiệm."

Tiểu Mãn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói:

“Ta nghe nói ni cô ở đó đều rất mập."

“Rất mập, thế thì có gì mà đặc biệt chứ?"

Lý Hỏa Vượng nghĩ rồi lấy tay gõ vào vị trí trên bản đồ.

“Đi thôi, chúng ta đến nơi này xem xem.”

Một nửa số tiền của Lý Chí dùng để đổi lấy lương khô, mì gạo chũ và một hũ mỡ lợn lớn. Nhóm của Lý Hỏa Vượng họ bắt đầu khởi hành đi đến mục tiêu tiếp theo.

Họ không cô đơn, trên đường có rất nhiều những người khác cũng đi cùng cùng hướng với họ.

Thông qua cuộc trò chuyện của họ, Lý Hỏa Vượng đoán được rằng, thì ra họ cảm thấy chiến tranh sắp nổ ra, vì vậy cuộc sống ở biên giới không an toàn chút nào. Nên bấy giờ họ đang tranh thủ di dời vào phía bên trong nội địa trước khi phong ba bão táp ập đến.