Lúc này, hắn đang dùng dao găm nhỏ tự rạch mặt, nhận ra Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình, hắn cười nói:
"Tiểu hậu sinh, hahaha, ngươi muốn ăn Cổn Đao Diện hay Hồn Đồn Diện vậy nè?"
(Chú thích: Cổn Đao Diện: dùng gươm đâm đến chết; Hồn Đồn Diện: ép nhảy xuống sông rồi chết đuối. Cổn Đao Diện và Hồn Đồn Diện là hai phương thức giết người điển hình của lũ cướp trên sông Tầm Dương, nay thuộc tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Trong đó, Cổn Đao Diện và Hồn Đồn Diện đều có chữ "Diện" 面 có nghĩa đen là mì, vì vậy nên con gũy này mới dùng từ ăn theo cách chơi chữ.)
…
“Thủy phỉ.”
Lý Hỏa Vượng đoán được ngay danh tính của đám người trên chiếc thuyền tam bản nhỏ.
Thì ra đây vốn là một ván cờ, một ván cờ dụ tất cả mọi người vào bẫy rồi cùng nhau vây lại cướp bóc.
“Ồ, người dân ở đây chân chất thật đấy.”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nhìn chúng và lẩm bẩm một mình.
Lúc này, hắn cũng phát hiện trong đám thủy phỉ không chỉ có nam nhân cường tráng, còn có nữ nhân, người già và cả trẻ nhỏ, xem ra đây là sản nghiệp của cả gia tộc rồi.
"Vυ"t~"
Một mũi tên bắn qua đâm vào mạn thuyền khiến hàng chục người trên thuyền càng thêm hoang mang lo sợ.
“Các vị lão gia thiếu gia à, bọn ta đều là những hảo hán, chuyên đi cướp của người giàu chia cho người nghèo ở Hằng Sơn. Chỉ cần các ngươi ném hành lý, trang sức vàng bạc trên người qua bên đây, bọn ta sẽ không bao giờ làm tổn thương một cọng lông của các ngươi.”
“Nhưng nếu để bọn ta phát hiện ra ai trong số các ngươi đang giấu dù chỉ một văn tiền, hehe, tới lúc đó các ngươi chỉ còn có thể lựa chọn giữa Cổn Đao Diện và Hồn Đồn Diện thôi nha!"
Sau khi tên cầm đầu đám cướp dứt lời, đám người trên thuyền vốn đã hoảng sợ lại bắt đầu nháo nhác hết lên vì sợ hãi.
Nhiều người đã bắt đầu quăng hành lý và gói hàng xuống nước.
Đi đường mà gặp cướp còn có thể chạy trốn, nhưng bây giờ họ đang ở giữa mênh mang sông nước, giờ họ chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Dù bây giờ nhảy xuống nước trốn thì họ cũng không thể chạy thoát khỏi đám người coi nước là nhà này được.
Lý Hỏa Vượng nhìn chiếc thuyền tam bản nhỏ đang lênh đênh trên mặt hồ, hắn tiến lên một bước, nói với lão đại của chiếc thuyền:
"Bằng hữu à, mau thành thật đưa bọn ta lên bờ bên kia đi, ta sẽ coi như chưa có việc gì xảy ra mà tha cho các ngươi."
Lão đại của bọn cướp nhíu mày lại, quan sát Lý Hỏa Vượng một lượt từ trên xuống dưới lần nữa. Hắn khinh thường hỏi:
“Tịnh kiên tử, súy cá mạn?”
"Nói tiếng người, mau đưa bọn ta lên bờ! "
Lý Hỏa Vượng bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn cáu bẳn đáp.
"Này! Huynh đệ mau coi kìa~ Thì ra đây là thằng oắt con vắt mũi chưa sạch~ Có khi lông phía dưới của nó còn chưa đến lúc mọc nữa kìa! Hahaha!"
"Hahaha!!"
Lũ thủy tặc nghe xong liền thi nhau cười theo.
"Hậu sinh à, ngươi nghĩ ngươi là đạo sĩ thì ghê gớm lắm sao? Trước đây ta từng chém bảy tám tên đạo sĩ như ngươi rồi!"
"Ta nói cho ngươi biết, cả cái hồ này là địa bàn của Nguyên gia bọn ta! Dù có là rồng, cũng phải quắn quéo trước bọn ta, dù có là hổ thì cũng phải nghiêng mình kính cẩn. Dù có là Thiên Vương Lão Tử hạ phàm cũng phải nộp phí đi đường cho ông đây!"
Nghe đại ca thủy tặc tự tâng bốc mình lên tận Cửu Trùng Thiên, lũ đệ phía sau ha ha cười nói không ngừng, thi nhau vỗ tay tấm tắc khen lão đại không ngớt.
Tậm chí nhiều tên trong số chúng đã bắt đầu phân chia thu hoạch của ngày hôm nay.
"Cha ơi! Con muốn cướp thiếu nữ tóc trắng kia về làm vợ! Nàng ấy có ngoại hình trông lạ quá!"
"Không được, bắt về chơi chơi thôi, loại phế nhân này không thể làm con dâu của ta được! Ta không muốn cháu đích tôn của ta sau này sinh ra cũng có ngoại hình dị dạng như vậy!"
"Vậy thì con nhường cha chơi trước, khi nào cha chơi chán ả rồi đến lượt con."
"Ha ha, con ngoan của ta, con hiếu thảo vãi linh hồn đấy!"
"Linh đoong~ Linh đoong~ “
Tiếng chuông vang lên như ngàn mũi kim đâm vào tai đám người, mặt nước cũng vì đó mà dâng lên cuồn cuộn.
Lý Hỏa Vượng tràn ngập sát khí trong ánh mắt, hắn lấy từ trong túi ra một bao đất rồi nhanh chóng đổ vào miệng.
Du Lão Gia nhanh chóng thành hình rồi nhắm vào thuyền của lũ thủy tặc mà bơi tới.
Lũ thủy phỉ vô cùng hoảng loạn trước sinh vật không rõ lai lịch này, bọn chúng vội vàng dung cung tên bắn liên tục vào nó nhưng đều vô dụng.
Bất kì cơ thể phàm trần mắt thịt nào bị Du Lão Gia đâm xuyên qua đều ngay tắp lự đông cứng toàn thân mà ngã nhào xuống nước chết đuối.
Sau một lúc, hàng chục xác chết đã nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Bọn thủy phỉ không ngờ lần này lại đυ.ng phải một kẻ lợi hại nhường ấy, việc đã đến nước này, chúng chỉ biết khóc cha gọi mẹ, lũ lượt thi nhau nhảy xuống nước bỏ chạy.
"Lý sư huynh, thuyền bị thủng rồi! Dưới nước có thủy quái đang tác oai tác quái dưới đáy thuyền!"
Du Lão Gia nhanh chóng hòa mình vào dòng nước theo chỉ lệnh của Lý Hỏa Vượng, chỉ một lúc sau, từ dưới nước nổi lên thi thể cởi trần của vài tên thổ phỉ.