Nhưng mọi người đều ăn uống no say, nguyên nhân không đâu xa, món tóp mỡ rất vừa miệng, ngửi mùi thôi cũng đã bắt đầu thèm rồi.
Hôm nay là lễ tảo mộ nên khách sạn không có nhiều người ở trọ ăn cơm, tên chạy bàn đứng rảnh rỗi nói chuyện với tiểu nhị đang tính sổ sách.
“Này Tú Tài, ngươi biết gì không? Ta nghe nói là có lẽ ngoài biên cảnh chuẩn bị chiến tranh nữa rồi.”
“Ta không thích nghe mấy chuyện này, mặc dù ta là một tên chạy bàn nhỏ bé, không làm được gì nhiều nhưng tin tức vẫn rất linh thông. Ta nghe nói lần này Tứ Tề ta chuẩn bị đánh phía Đông.”
“Phía Đông?”
Lý Hỏa Vượng đang ăn cơm như thường dóng tai lên nghe, phía Đông chính là địa bàn trong cửa khẩu.
Lý Hỏa Vượng không có nhiều người quen bên đó, người hắn lo lắng nhất chính là gánh hát Lữ gia.
Nhưng vừa nghĩ tới Lữ trạng nguyên khéo đưa đẩy kia, hắn lại yên lòng, lão đầu kia cực kỳ mồm mép, sẽ không sao cả đâu.
Tiểu nhị bắt đầu nhỏ giọng.
“Tú tài, ta nói cho ngươi biết nhé, khoảng thời gian trước kinh doanh bên kia đều chạy về hết, chắc chắn là đã nghe được tin tức gì đó rồi.”
Lý Hỏa Vượng đang ăn cơm khẽ lắc đầu, cái nơi chết tiệt này đã hỗn loạn thế này rồi, vừa tà ma vừa cướp đường, những người bề trên thong thả quản lý dân sinh, thế mà còn thời gian rảnh rỗi xuất binh đánh trận, đúng là quá hồ đồ.
Tiểu nhị tràn đầy phấn khởi định nói thêm gì đó, hai mắt chợt sáng lên, vội ra cửa khách sạn nghênh đón.
“Chà vị công nương này, mời ngài vào trong, ngài nghỉ chân hay trọ lại ạ?”
Nghe thấy tiếng động, đám Lý Hỏa Vượng đồng thời quay lại, nhìn thấy một nữ nhân đội mũ rộng rành màu đen, xách đao ngắn đi tới.
Cả thị trấn này không có nhiều người biết ăn mặc kiểu này, lúc nhìn thấy mu bàn tay mọc đầy lông đen kia, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng đoán ra được thân phận của người này.
“Tiểu nhị, đem thêm một bộ bát đũa, sau đó bảo đầu bếp làm thêm hai món ngon nữa.”
“Vâng, có ngay!”
Lý Hỏa Vượng dùng cùi chỏ đυ.ng đυ.ng Đồ Đần bên cạnh, đại ca ngốc chỉ biết gắp đồ ăn ăn lấy ăn để, bưng bát ngồi xổm dưới bàn ăn.
Tiểu Mãn đi đến ngồi xuống bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Mũ rộng vành màu đen được tháo xuống, lộ ra gương mặt vì khóc mà làm thấm ước bộ lông màu đen của nàng.
Sau khi Lý Hỏa Vượng hít một hơ, ăn mấy miếng cơm, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trên người Tiểu Mãn rồi.
“Bát đũa tới đây, ôi trời đất, má ơi!”
Lý Hỏa Vượng xua tay đuổi tiểu nhị sợ hãi đi, cầm bát đũa đặt trước mặt Tiểu Mãn.
“Ăn cơm đi.”
Tiểu Mãn nhìn cái bát rỗng trước mặt với vẻ thống khổ như đang hồi ức chuyện gì đó.
“Hắn cũng bán muội muội ta rồi, muội muội ta bị bán cho một lão già hơn năm mươi tuổi, đầu năm nay nàng vừa chết vì khó sinh.”
Trên bàn chỉ có tiếng bát đũa chạm vào nhau và tiếng nhấm nháp, giờ phút này không có ai lên tiếng cả.
“Hắn chính là cặn bã, ta hận hắn, ta chỉ uống ăn thịt hắn, uống máu của hắn thôi!”
Tiểu Mãn nghiến răng nghiếng lợi gằn từng chữ một.
Nghe thấy vậy, Bạch Linh Miểu ngồi bên cạnh đau lòng tới gầ, duỗi hai tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng ôm nàng.
“Mẹ ta khuyên ta, dù hắn có thể nào thì hắn cũng là cha ta, nói giết cha ruột sẽ bị trời phạt, nhưng ta tình nguyện bị trời phạt, ta muốn giết hắn!”
Lý Hỏa Vượng dùng thìa múc mấy muỗng canh rau xanh đậu hũ vào trong bát trống của mình, bưng bát lên đổ vào trong miệng, nhẹ nhàng lên tiếng như đang nói chuyện phiếm.
“Ông trời ở đây không có mắt đâu.”
Trên bàn ăn dần yên tĩnh lại, mấy người khác ngồi yên tĩnh lại chỗ, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Tiểu Mãn.
Trong mắt họ đều có sự tức giận và bi thương, tất cả họ đều là thuốc lẫn, có thể cảm động lây cho tình cảnh của Tiểu Mãn.
Trước khi có được nơi chốn để về, không ai dám chắc được mình có bị người nhà bán đi hay không.
Lúc phẫn nộ trong mắt Tiểu Mãn lui đi, chỉ còn lại vẻ mê mang.
“Nhà ta mất rồi, bị ta tự tay phá hủy, ta không biết tiếp đến phải đi đâu cả.”
“Thịt lừa xào rau, thịt kho tàu cá sông đây, các vị khách quan dùng ngon miệng.”
Tiểu nhị đặt hai món ăn xuống, tháo chạy trốn đi.
Lý Hỏa Vượng cầm cái chén rỗng của Tiểu Mãn, xới một chén cơm đầy, đẩy đến trước mặt nàng.
“Ăn cơm đi.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng dùng đũa gắp một cái xương cá to như cây tăm trong cá kho, vừa xỉa răng vừa đi lên phòng trọ trên lầu hai.
Mấy người khác thấy vậy cũng lần lượt tản ra, cả đại đường chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình Bạch Linh Miểu ngồi với Tiểu Mãn.
Nước mắt nhỏ xuống khắp lông tóc trên mặt, không ngừng nhỏ xuống trên cơm.
Nàng run rẩy cầm đũa, bưng chén lên, ăn từng miếng cơm chan nước mắt.
Càng ăn nước mắt lại càng chảy ra, cuối cùng nàng bưng chén cơm khóc thật to.