Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 114: Đốt Tiền Vàng




Nhưng đến khi hắn đã cầm tiền giấy và nến trong tay rồi mới sững sờ, mình nên đốt cho Lý Chí đã chết kia thế nào đây?

“Sư huynh, ngươi cứ giao việc này cho ta, ta lành nghề, ta biết làm.”

Cẩu Oa đắc ý vỗ bộ ngực khô quắt kia.

Chẳng mấy chốc họ đã tới ngã tư đường trên trấn, ở đó cũng có không ít người đang đốt vàng mã cho người nhà ở nơi phương xa.

Cẩu Oa móc đao của mình ra, vẽ một cái vòng tròn trên mặt đất, khoanh tròn lại thành một cái lỗ, hướng của cái lỗ đang hướng về phía chôn Lý Chí.

Giấy vàng được nhóm lửa trong vòng tròn rỗng, dần bị thiêu rụi thành tro tàn.

Cẩu Oa đứng bên cạnh giúp đỡ, vừa đốt vừa hét to.

“Đốt lần đầu là đốt cho Lý Chí, đốt lần sau là đốt cho vợ hắn, mẹ kiếp tên nào dám cướp thì tên đó tên chó đẻ, kiếp sau chỉ được làm súc sinh thôi!”

“Ngươi hét như vậy có tác dụng gì không?”

Lý Hỏa Vượng cầm vàng ròng tay tay nhét vào lửa.

“Có tác dụng chứ, chắc chắn là có tác dụng. Tam thúc của ta dạy ta như thế đó, chỉ cần la như vậy là cô hồn dã quỷ cũng không dám cướp tiền âm phủ chúng ta đốt xuống.”

Cẩu Oa nói rất tự tin.

Lý Hỏa Vượng nhìn làn khói xám chậm rãi lượn lờ trước mặt, rất lâu sau mới từ từ lên tiếng:

“Các ngươi nói thử xem, sau khi người ta chết đi sẽ biến thành ma thật ư?”

“Lý sư huynh, ngươi nói xem cái này có gì phải nói dối đâu, người chết rồi không biết thành ma thì biến thành gì chứ?”

“Có lẽ người đã chết nên cái gì cũng bị mất, cũng không biến thành ma, không để lại gì cả, con người yếu ớt nhỏ bé vậy đấy.”

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái trong thế giới này, chỉ có ma quỷ là chưa từng thấy.

Câu này làm cho những người xung quanh lập tức cảm thấy có phần bất an, bốn mắt nhìn nhau.

Cẩu Oa ôm vai, dùng tay an ủi cả người nổi đầy da gà của mình.

“Trời ạ Lý sư huynh, ngươi nói chuyện nghe ghê quá đi. Đang là lễ tảo mộ, ngươi đừng nói linh tinh như thế, người chết chắc chắn sẽ biến thành ma, sau đó chắc chắn sẽ đến địa phủ đầu thai chuyển kiếp, chắc chắn là thế đó.”

“Sao ngươi lại chắc chắn như thế? Ngươi thấy tận mắt à?”

“Vì...Vì dì Hai của ta đã nói cho ta biết đó, nàng đã sống tận chín mươi bốn tuổi rồi nên biết rất nhiều.”

Từng tấm giấy vàng bị ngọn lửa đốt cháy dần biến thành tro tàn màu đen, khí nóng bốc lên như diều gặp gió.

Sắc mặt Lý Hỏa Vượng phức tạp nhìn mọi thứ trước mắt.

“Lý Chí à Lý Chí, ngươi muốn tiền giấy thì ta cũng đã đốt xuống rồi, chỉ mong là ngươi có thể nhận được nó thôi.”

Vừa nói xong, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tro tàn màu đen trước mặt xoáy một vòng như là tự đáp lại bản thân mình.

Giây phút đó, đột nhiên Lý Hỏa Vượng hơi hiểu được suy nghĩ của những người mê tín kia.

Một so sánh cực kỳ tuyệt vọng và tàn khốc, sau khi chết đi, mọi thứ đều biến mất sạch, sau khi chết mà còn có thể biến thành ma tiếp tục luân hồi thì đúng là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp.

Xấp giấy vàng cuối cùng trong tay bị ném vào đống lửa, Lý Hỏa Vượng đứng dậy, phủi bụi tro trên người.

“Đi thôi, chúng ta lên trấn tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút, cả đoàn đều ướt nhẹp hết rồi.”

Hắn vừa định đi, Bạch Linh Miểu đứng bên cạnh đã bảo hắn nghiêng người tới.

“Lý sư huynh, không thấy Tiểu Mãn tỷ đâu cả.”

Sau khi Lý Hỏa Vượng quan sát lại tất cả mọi người, đúng là không thấy nữ nhân mắc chứng bệnh nhiều lông kia đâu cả.

“À ta nhớ ra rồi, lúc trước nàng từng nói với ta, hình như nhà nàng ở ngay kế bên này.”

Không có ai đáp lại câu này cả. Qua chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều biết Tiểu Mãn về nhà định làm gì, trong lúc nhất thời bầu không khí hơi ngột ngạt này làm cả người cũng áp lực hơn.

“Vậy Lý sư huynh, hay chúng ta đi tìm nàng thử đi? Nếu cố gắng thì có thể cản được đấy.”

Cẩu Oa cười ngượng ngập, thò bàn tay vào trong cái mũ rộng vành gãi gãi mái tóc bóng nhẫy của mình.

Lý Hỏa Vượng nhìn hắn một cái, cất bước đi về phía một chỗ có treo bảng khách sạn.

“Đi tìm phòng khách sạn dàn xếp xong trước đã, kế bên này là quê của Tiểu Mãn, chắc chắn nàng rất quen đường, nàng làm xong sẽ tìm tới chúng ta thôi.”

Câu này làm cho Bạch Linh Miểu đang ngập ngừng cũng yên tĩnh lại, hai tay níu lấy vạt áo y phục, lặng lẽ đi theo sau.

Trời u ám, mưa lác đác, nàng không cần vải bịt mắt, trong đôi mắt màu hồng nhạt tràn đầy bi thương.

Chẳng mấy chốc đã đặt được phòng trọ khô mát, một số người đi gội đầu thì gội đầu, tắm rửa thì tắm rửa, chờ sau khi chuẩn bị xong hết mới tập trung đến đại đường ăn cơm.

Trong túi không có nhiều lộ phí, đồ ăn trên bàn bình thường, đa số toàn là thức ăn chay, chỉ có món duy nhất được gọi là món mặn lại chính là trứng xào mướp đắng, còn cả tóp mỡ xào ớt nữa.