Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 113: Không Sạch Sẽ




Một viên này đại biểu cho một năm tuổi thọ của người bình thường.

Lúc hiện ra dưới ánh mặt trơi, những tuổi thọ thể rắn này bắt đầu tan rã dần ra, bao phủ một làn khói nhẹ màu vàng khiến người ta chấn động.

Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, thứ kia lập tức đi vào tay hắn.

Lý Hỏa Vượng cảm giác cả người nhẹ nhàng hơn hẳn, hắn đã tăng được một năm tuổi thọ.

“Nếu cứ dùng thứ này thì chẳng phải ta có thể bất tử vĩnh viễn rồi ư?”

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng vứt suy nghĩ không thiết thực này đi.

Nghĩ đến những lời lúc trước Lý Chí, không khó đoán ra những tuổi thọ này chính là “tiền trà nước” mà các tiên gia muốn.

Lý Chí vì tích lũy chút tuổi thọ ấy mà có trời mới biết đã vượt qua bao nhiêu đại thần rồi, nếu thật sự nhẹ nhàng như thế thì hắn cũng không già dặn như vậy rồi.

Tác dụng duy nhất của những tuổi thọ này e là chỉ dùng để đút cho Du lão gia thôi.

Lý Hỏa Vượng nói xong định vớt hết năm viên trong đó ra trực tiếp hấp thu hết.

Đêm qua, vì đối phó với Lý Chí mà hắn đã mời tận sáu vị Du lão gia, ba nhân sáu là mười tám, nhất định phải bù lại những chỗ đó.

Nhưng lúc ngón tay chạm đến những quả cầu tuổi thọ kia, Lý Hỏa Vượng chợt dừng lại.

“Trên thế giới này, thứ này có được sử dụng như tiền tệ không nhỉ?”

Tục ngữ có câu một tấc quang âm một tấc vàng, tấc vàng khó mua tấc quang âm, nhưng nếu như tấc vàng thật sự có thể mua được tấc quang âm thì sao đây?

“Thứ này cho dù là ở chỗ người phàm hay ở chỗ những người tu hành thì có lẽ cũng có giá trị rất cao, cứ hấp thu hết như vậy thì tiếc quá, nhất định phải dùng hợp lý mới được.”

Lý Hỏa Vượng rút tay ra khỏi hồ lô, nhìn cái miệng rộng dữ tợn kia chậm rãi khép lại khi hồ lồ quay về dưới bóng cây.

Hắn cầm hồ lô quay người đi về phía xe ngựa, Lý Hỏa Vượng tìm một sợi dây buộc hồ lô bên hông, tiếp tục lục lọi trong cái bọc.

Nhưng mà sau đó Lý Hỏa Vượng cũng không tìm được thứ gì có giá trị cả.

Một bộ trang phục hơi cũ, hai đế giày đã bị mài mòn một nửa, đầu sợi, cái đê và mấy cái tượng bùn bảo gia tiên.

Đây chính là toàn bộ những gì Lý Chí có, là tất cả gia tài của hắn.

Nhìn thấy mấy thứ này, Lý Hỏa Vượng không khỏi thổn thức vài phần. Lực lượng của tiên gia chẳng những không giúp cho Lý Chí có được cuộc sống tốt hơn mà trái lại còn khiến hắn sống khổ hơn cả người bình thường.

Muốn dùng năng lực tiên gia thu hoạch tiền tài cho Lý Chí là một việc cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng những tiên gia kia chưa chắc sẽ làm vậy.

Họ chỉ muốn một tên nô ɭệ nghe lời thu thập tuổi thọ thôi, còn nô ɭệ sống thế nào thì họ không quan tâm.

Lý Chí nói không sai, những hành động của Khiêu đại thần là không phải người.

“Lý sư huynh, có thể cho ta thứ này được không?”

Một đạo đồng trên mặt chảy nước mũi, nhìn chằm chằm vào những tượng bùn kia.

Suy cho cùng những người này cũng ăn khổ, chịu vất vả, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, mà đứa trẻ thì đều ham chơi.

Lý Hỏa Vượng lắc đầu, cầm những tượng bùn hình người kia đặt ven đường.

“Mấy thứ này không sạch sẽ.”

Tiếng bánh xe lừa vang lên liên tục, không ngừng nhấp nhô về phía trước.

Lúc trước Lý Chí lừa Lý Hỏa Vượng những chuyện khác nhưng có một chuyện không hề lừa hắn, đó là đoạn đường tiếp theo thật sự rất gập ghềnh, đi nửa đường cũng không tìm thấy chỗ dừng chân khác.

Cứ đi trên con đường bùn đất như vậy hơn mười ngày, cuối cùng lúc này họ cũng tìm thấy được một thành trấn không to không nhỏ.

Dù bây giờ bầu trời đang đổ mưa li ti nhưng vẫn không ngăn được nụ cười hạnh phúc nở trên gương mặt mệt mỏi của họ.

“Cuối cùng cũng được ngủ trên giường rồi, cả đoạn đường đúng là mài chết chúng ta.”

Một nam nhân cụt tay trong đám lên tiếng phàn nàn.

Không phải là hắn không có tay, chỉ có điều có một cánh tay khác cánh tay bình thường, cánh tay đó chỉ to chừng cánh tay của trẻ con.

Ánh mắt Lý Hỏa Vượng dời khỏi bản đồ trong tay:

“Chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày, chờ mưa tạnh rồi tiếp tục lên đường.”

Bánh xe lừa bắt đầu lăn vào trấn.

Lúc đám Lý Hỏa Vượng đi đến đầu trấn, phát hiện có không ít xe ngựa, xe bò và xe cút kít chạy ra ngoài trấn.

Người có xe cũng rất ít, đa số đều là người đi bộ.

Mấy người này khoác một cái áo tơi, tay vác giỏ trúc đựng giấy vàng là một chén trứng thịt cá nho nhỏ, nét mặt thương cảm lặng lẽ đi ra ngoài.

“Sao vậy? Trong trấn có chuyện gì cả?”

“Lý sư huynh, hôm nay là lễ tảo mộ, họ đang đi tảo mộ đó.”

“Chưa gì mà đã đến lễ tảo mộ rồi à? Nhanh thế.”

Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm.

Đi vào trong trấn, ven đường dựng vài sạp hàng, trong đó toàn bán giấy vàng và thỏi vàng ròng, còn có cả người giấy và trâu giấy, làm ăn rất khá.

Lý Hỏa Vượng đã đồng ý với Lý Chí nên không muốn nuốt lời.