Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng nói là làm, trực tiếp mở cái bọc này ra.
Bên trong không có thứ gì lóa mắt cả, toàn là những món đồ rất cổ xưa.
Đầu tiên là một tấm da cổ trắng mịt mờ, vừa thấy chắc là chuẩn bị cho Khiêu đại thần rồi.
Lý Hỏa Vượng cầm lên ném sang ven đường, Khiêu đại thần để lại ấn tượng xấu với hắn, nhìn thấy thứ này là cảm thấy thật xui xẻo.
“Ôi trời, đừng có ném mà, tấm da tốt biết bao nhiêu, lỡ sau này có thể làm được chút gì đó thì sao.”
Bạch Linh Miểu cầm lại.
“Nó thì làm được gì chứ? May vá à?”
Lý Hỏa Vượng phát hiện trong một số chuyện, Bạch Linh Miểu tiết kiệm hơn hắn nhiều.
“Bây giờ chúng ta đã hết sạch tiền rồi, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm thôi.”
Thấy đối phương đặt cẩn thận lên xe lừa, Lý Hỏa Vượng lắc đầu tiếp tục lục lọi cái bọc.
Sau đó hắn cầm một nửa xâu đồng tiền lên, nhìn ánh sáng đồng tiền mới mới cũ cũ, chắc Lý Chí đã tích góp nửa xâu tiền này rất lâu rồi.
Lý Hỏa Vượng cầm lên xóc xóc trong tay, khẽ thở dài một tiếng.
Cũng không biết Lý Chí tích lũy số tiền này định làm gì, nhưng chắc chắn là hắn đã rất cố gắng làm ra được số tiền này.
“Cầm đi mua lương thực đi.”
Lý Hỏa Vượng ném tiền vào trong ngực Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu đang lo về chuyện tiền nong, vừa thấy mấy đồng tiền này là mặt mày lập tức hớn hở.
Nhưng mà ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng.
“Sư huynh, chúng ta cũng nên tìm công việc kiếm tiền mới được, mấy đồng tiền này cũng không chống cự được bao lâu đâu.”
“Công việc kiếm tiền ư? Ngươi định làm cái gì? Hát hí khúc như đám Lữ trạng nguyên hả?”
Lý Hỏa Vượng vừa lục lọi trong bọc vừa nói.
Bạch Linh Miểu lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Nếu cha ta biết ta hát hí khúc chắc chắn sẽ đánh chết ta, ta nói là một vài công việc chính đáng khác ấy.”
Lý Hỏa Vượng giơ tay cầm sợi dây xuyên qua ngọc bội hình tròn, đặt vào trong tay nàng.
“Đừng lo chuyện tiền nong nữa, tìm một nơi giàu có bán cái này đi, vậy là có hết rồi.”
“Cái này ta còn nè, cái này ta còn nè.”
Cẩu Oa móc một xấp lì xì trong ngực ra, đưa qua đó.
Lý Hỏa Vượng bất ngờ nhìn hắn một cái.
“Mấy cái này là bao lì xì mà Đan Dương Tử đã phát cho những tên đệ tử đã chết đấy hả? Ngươi trộm từ bao giờ thế?”
“Ta lấy lúc mới ra khỏi Thanh Phong Quán, chẳng phải thấy mấy người khác không cầm sao, ha ha, thế nên ta thuận tay cầm luôn.”
Trong giọng nói gian xảo của Cẩu Oa còn mang vẻ đắc ý.
Đúng lúc đó, Lý Hỏa Vượng dừng tay lại, hắn sờ trúng một món đồ hình tròn phình lên trong bọc.
Lấy ra xem thử, bất ngờ phát hiện là hai cái hồ lô to chừng bàn tay.
“Có phần giống với hồ lô chứa đan dược, Khiêu đại thần cũng biết luyện đan ư?”
Nhìn thứ này, Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cầm hồ lô lên đổ ra hai lần nhưng không có thứ gì rơi ra cả.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nhắm một mắt lại kề đến sát miệng hồ lô, định xem xem bên trong đó có gì thì nửa phần trên của hồ lô chợt vỡ ra.
Cái miệng nho nhỏ của hồ lô lập tức mọc ra từng hàng răng trắng nhọn, hung hắn táp tới mặt Lý Hỏa Vượng.
“Ôi trời…”
Một tiếng, cũng may Lý Hỏa Vượng lui lại nhanh, nếu chậm một bước thì nửa phần da mặt cũng đã bị xé xuống rồi.
Lý Hỏa Vượng còn chưa tỉnh táo nhìn cái hồ lô trong tay lại khôi phục lại như cũ.
Thứ này là một vật sống, không ngờ Lý Chí lại dùng nó để đựng đồ, vậy thứ trong này chắc chắn cực kỳ quý hiếm, rốt cuộc trong này chứa gì chứ?
Giống như có cảm ứng, lục lạc bên hông Lý Hỏa Vượng khẽ run lên một chút.
“Các ngươi chờ chút đã.”
Lý Hỏa Vượng giật mình nói xong, quay người đi vào trong rừng.
Trong rừng cây rậm rạp, tiếng chuông vang lên, chẳng mấy chốc Du lão gia đã được triệu hồi ra.
“Trong này là cái gì?”
Lý Hỏa Vượng giơ hồ lô trong tay đến trước mặt hỏi Du lão gia.
“Tuổi thọ.”
Lý Hỏa Vượng không dám tin nhìn hồ lô trong tay.
“Gì cơ? Ngươi xác định trong này đựng tuổi thọ ư?”
…
Tuổi thọ, đây vẫn luôn là một vấn đề nan giải quấy nhiễu mọi người, bây giờ đáp án của vấn đề nan giải này đã nằm trong tay Lý Hỏa Vượng.
Trước hết đừng quan tâm tại sao thứ như tuổi thọ lại có thể trừu tượng hóa như vậy.
Ở trong thế giới kỳ quái này, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Hỏa Vượng đã không còn suy xét về những vấn đề thứ yếu thế này nữa.
Thứ bây giờ hắn nên cân nhắc hơn chính là thứ trong tay này có ý nghĩa thế nào đối với mình.
Dựa theo sự chỉ điểm của Du lão gia, Lý Hỏa Vượng giơ cao hồ lô trong tay, nhắm về ánh mặt trời trên không trung.
Không lâu sau, ngay miệng hồ lô giống như cánh hoa nứt ra.
Sáu viên tiểu cầu tròn trịa, trong đó còn lờ mờ có chữ thọ màu vàng đang di chuyển, nhấp nhô chậm rãi trên chất lỏng màu xanh lục sền sệt.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận thò tay vào trong nước lấy một viên ra.
Ngón tay hắn cầm rất chặt, không dám sơ suất. Theo như Du lão gia giải thích thì thứ như tuổi thọ chỉ cần đυ.ng phải Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ gì đó cũng đều sẽ tiêu tán, nếu rơi xuống đất cũng sẽ mất hết.