Lý Hỏa Vượng không giải thích gì, chỉ dùng tay nhẹ nhàng khép mắt Lý Chí lại.
Lý Hỏa Vượng không để lại bia cho Lý Chí, một kẻ cô đơn như hắn cũng sẽ không có người tế bái, để bia ngược lại dễ xảy ra chuyện.
Bận rộn hơn nửa ngày, chờ họ trở về, gà trong thôn đều gáy vang.
Vừa đến cửa, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng lưng gầy gò đứng bên cạnh giếng. Bạch Linh Miểu lúc trước còn vô cùng suy yếu nằm trên giường, bây giờ cư nhiên lại ở đó khom lưng lấy nước.
"Lý sư huynh! Ngươi đi đâu vậy? Sao ngươi lại bị thương? Không có xảy ra chuyện gì chứ?"
Bạch Linh Miểu lo lắng hỏi.
Lý Hỏa Vượng nhíu mày đi qua ném cái thùng trong tay nàng sang một bên.
"Đang sốt mà còn lấy nước cái gì, mau đi vào trong phòng nằm."
"Ta không sao, ta khỏe rồi, không tin ngươi sờ sờ xem."
Lý Hỏa Vượng đặt tay lên trán nàng, phát hiện thật sự hạ sốt, có chút ngoài ý muốn nói:
"Đan dược ta luyện chế cũng không có dược hiệu mạnh như vậy, ngươi xác định mình không có việc gì?”
Vẻ mặt của Bạch Linh Miểu cứng lại, ngay sau đó lại nở nụ cười.
"Không sao, ta thì có thể có chuyện gì chứ. Khỏi bệnh rồi, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?"
"Không có việc gì cũng trở về nằm cho ta, vừa mới khỏi bệnh không được đυ.ng nước!"
…
Không cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, người đã chết rồi, sau cái chết của Lý Chí, chuyện này cũng đã kết thúc.
Mặc dù gặp nguy hiểm nhưng cũng thu hoạch rất lớn.
Đầu tiên, Lý Hỏa Vượng biết được nguyên nhân hòa thượng chùa Chính Đức mưu đồ bất chính.
“Tâm tố giả, hình thành từ sự biến đổi của Thái Thủy, có hình dạng có bản chất nhưng lại chưa có thực thể, được gọi là tâm tố. Tâm tố cũng chính là bản chất của nước khi chưa có thực thể.”
Đây là những lời Lý Chí đã nói với hắn trước khi chết, trong thế giới mình đang ở cực kỳ hiếm thấy tâm tố bằng mắt người.
Lý Hỏa Vượng không hiểu nhiều về văn cổ nhưng dựa theo ký ức mơ hồ trong trường học, hắn vẫn hiểu được đại khái vài ý trong này.
Dựa theo cách nói này thì thái thủy trong đó là một loại vật chất nào đó chưa thành hình, còn tâm tố là thứ được sinh ra trước thái thủy.
Dịch được thì dịch được nhưng lúc này lại khiến Lý Hỏa Vượng mơ hồ.
“Rõ ràng ta là người, một người bình thường có máu thịt, sao có thể là chất gì đó chưa thành hình người được chứ? Chuyện này hoàn toàn không hợp lý.”
Nghe xong mấy thứ huyền ảo này, nghĩ kiểu gì cũng không hợp với người sống.
Một vật thậm chí còn chưa hình thành vật chật thì làm sao có thể là vật sống được, còn biết suy nghĩ và di chuyển nữa chứ.
Đối mặt với vấn đề này, Lý Hỏa Vượng nghĩ mãi cũng không ra.
Nhưng không cần biết hắn nghĩ thế này, hành động của đám người Đan Dương Tử, phương trượng Tâm Tuệ và cả Lý Chí nói cho Lý Hỏa Vượng biết người tu đạo ở thế giới này nghĩ thế nào.
“Đừng quan tâm đến tâm tố là cái gì nữa, bây giờ ta chính là thịt đường tăng, ai cũng muốn gặm một miếng.”
Dọc đường đi, Lý Hỏa Vượng tự giễu.
Bây giờ Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn mất niềm tin với người ở thế giới này, bất kỳ ai nói bất kỳ điều gì cũng có thể là giả, cũng có thể là bọn họ đang lừa gạt mình.
Điều này rất khiến người ta nghi ngờ, mỗi người tiếp xúc trong thế giới này đều có mục đích riêng.
Nhưng mà thời gian cũng phải trôi qua, có phiền toái thì cũng phải ăn từng miếng một.
Ít nhất thì Lý Hỏa Vượng có thể kết luận được Lý Chí không hề lừa gạt mình, người sắp chết nói chuyện cũng tốt, lời hắn nói chính là thật.
Đối phương còn nhờ mình hóa vàng mã cho hắn và lễ tảo mộ nữa mà, lừa chút chuyện thì cũng chẳng có lợi gì cho hắn cả.
“Này, mọi người chờ chút đã!”
Nghe thấy có người gọi, cả đám Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn thì thấy một nam nhân có tướng mạo chất phác, tay cầm thứ gì đó đuổi theo từ phía sau.
“Các ngươi đi đâu vậy? Khiêu đại thần đồng hương của ta đâu? Chính là hai ông bà đi cùng các ngươi ấy.”
Người nọ thở hổn hển hỏi.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên không thể nói là mình đã giết hắn được:
“Hắn có việc nên đi trước với tức phụ rồi.”
Người kia cũng không nghi ngờ Lý Hỏa Vượng, trái lại còn nhét một cái bọc nặng trĩu trong tay vào ngực hắn.
“À, là thế à, vậy đây là cái bọc trong phòng hắn, trước khi đi hắn quên cầm theo, các người cầm đưa cho hắn đi, đa tạ.”
Lý Hỏa Vượng vẫn còn nhớ rõ cái bọc màu sắc này, lần đầu tiên gặp mặt, Lý Chí đã cõng thứ này trên lưng.
Lý Hỏa Vượng chưa kịp nói thêm gì, người kia vừa đưa đồ xong đã rời khỏi.
Bước trên con đường đất mấp mô lần nữa, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng phức tạp nhìn cái bọc trong ngực.
Chắc chắn không thể nào trả thứ này lại cho Lý Chí được rồi, tại hắn đã chết rồi.
Lúc này, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Có khi nào mình sẽ tìm được thứ gì đó có giá trị trong bọc của Lý Chí không nhỉ?”