Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 110: Khó Hiểu




"Lý chân nhân, có một chuyện, lần sau nếu lại gặp được người như ta thì phải nhớ cẩn thận đấy. Tâm tố của ngươi trong mắt nhiều người quả thật là một miếng bánh ngon. Rất khó bảo đảm sẽ không có người có ý xấu với ngươi."

Nghe nói như vậy, trái tim Lý Hỏa Vượng nhất thời co rụt lại, hắn vốn không trông cậy vào việc có thể nghe được tin tức gì từ miệng Lý Chí, không nghĩ tới hắn cư nhiên tự mình mở miệng nói ra.

Nhìn người sắp chết trước mắt, Lý Hỏa Vượng cố ý thả chậm ngữ khí.

"Tâm Tố rốt cuộc là cái gì?"

"Tâm tố giả, từ thủy biến thành hình, có hình có chất, nhưng chưa thành thể, viết là tâm tố. Tâm tố, chính là thành thể được hình thành từ thủy hình."

"Cái gì?"

Lý Hỏa Vượng hiển nhiên không nghe rõ đối phương đang nói cái gì.

"Đây là tiên gia nói với ta, ta là kẻ thô lỗ, chưa từng đọc qua mấy năm sách cho nên nghe không hiểu lắm. Nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy chúng nó vui vẻ như vậy. Cho nên ta nghĩ...nó hẳn là một thứ tốt."

Lý Hỏa Vượng giơ tay lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn.

Liên tưởng đến những hòa thượng mưu đồ bất chính của Chính Đức Tự lúc trước, hắn biết điều này cũng đủ chứng minh Lý Chí không lừa gạt mình.

"Trong thế giới này, ta là một thứ gì đó rất hiếm? Nhưng con người ta ngoại trừ việc có bệnh tâm thần thì rõ ràng cùng người bình thường không có gì khác nhau, tâm tố rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Lý Hỏa Vượng ghi tạc những lời Lý Chí vừa nói vào lòng, hắn mơ hồ cảm thấy việc này rất quan trọng.

Ngay sau đó hắn lại nghĩ tới Đan Dương Tử, vị sư phụ đã chết kia của hắn.

Lý Hỏa Vượng phát hiện, chuyện này kỳ thật ngay đã có điềm báo từ đầu, sư phụ tiện nghi của mình tìm dược dẫn cũng không phải là tùy tiện tìm.

Nếu những người khác đều tu luyện phương thức quái dị giống như Đan Dương Tử, như vậy họ không chừng cũng phải dùng dược dẫn giống như mình.

Lúc này, thanh âm của Lý Chí bắt đầu dần dần nhẹ đi, con ngươi cũng bắt đầu dần dần tan rã.

"Lý chân nhân, ngươi có thể giúp ta một việc nhỏ sao?"

Lý Hỏa Vượng một lần nữa nhìn về phía Lý Chí sắp chết.

"Ngươi nói xem."

"Hai mươi hai tháng sáu là tiết Thanh Minh, đến lúc đó, có thể đốt thêm chút tiền giấy cho ta không? Lý Chí ta đã nghèo cả đời, ta không muốn chết rồi vẫn là một con quỷ nghèo.”

Nói xong lời cuối cùng, Lý Chí lại theo thói quen cười cười, máu chảy xuống khóe miệng hắn.

"Kiếp sau đầu thai, làm súc sinh cũng được, không dám lại Khiêu Đại Thần nữa, quá oan uổng, quá...mệt mỏi. Cả đời này của ta còn sống không bằng kẻ hầu trong kỹ viện."

"Lý chân nhân, nhớ rõ sau này làm gì cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng làm Khiêu Đại Thần. Việc này quả thật không dánh cho người mà, thật sự quá khổ quá nghẹn khuất."

Hai hàng nước mắt trượt xuống khóe mắt hắn.

Lý Hỏa Vượng vẻ mặt phức tạp nhìn người này.

Đủ loại hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn, , chính hắn có lẽ là một người tốt, nhưng hắn làm cái gì không làm cái gì cũng không phải là chuyện mà hắn có thể quyết định.

Hắn chỉ là một người đáng thương bị tiên gia khống chế mà thôi.

Thế giới tàn khốc này nói cho hắn biết, có thể sử dụng những lực lượng đặc thù kia, không nhất định là cao nhân biết pháp thuật như Tâm Tuệ Đan Dương Tử, mà cũng có thể là nô ɭệ của những lực lượng đó.

"Đa tạ chỉ điểm, những thứ này rất quan trọng đối với ta, Lý Chí huynh."

Lúc này Lý Chí chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, dùng khí lực cuối cùng nói:

"Còn nữa, ngày đó ngươi hỏi muốn trừ tà, là có việc phải không? Hãy nhớ đi về phía nam. Tới đó tìm một đám ni cô mặc quần áo đen, các nàng...miễn cưỡng...xem là...thiện nhân, hẳn là...giúp ngươi.”

Lý Hỏa Vượng như thế nào cũng không nghĩ tới còn có phần thu hoạch ngoài ý muốn này, chuyện này liên quan đến Đan Dương Tử trên người mình, vì vậy vội vàng gấp gáp hỏi:

"Ni cô? Môn phải của họ tên gì?? Họ giỏi đuổi trừ tà ma sao?”

Lý Hỏa Vượng nói nửa ngày nhưng không có ai đáp lại, lúc này hắn mới phát hiện, giờ phút này trong mắt Lý Chí không có bất kỳ ánh sáng nào, hắn đã chết.

Nhìn Lý Chí chết không nhắm mắt, lý Hỏa Vượng trong lòng không khỏi cảm giác được ngũ vị tạp trần.

Nếu hắn không phải là Khiêu Đại Thần, thì có lẽ hai người đã có thể trở thành người bạn tốt.

Ngay sau đó, những người khác cũng từ đằng xa tới gần.

"Lý sư huynh, tiếng trống ngừng lại, thứ tinh quái kia bỗng nhiên không nhúc nhích. Ớ? Người này bị sao thế?"

Đám Cẩu Oa Tiểu Mãn vừa cùng Nhị Thần dây dưa một trận, thoạt nhìn phi thường chật vật, người nào người nấy đều bị thương, chỉ có điều cũng may đều là vết thương nhỏ.

Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, hắn đưa tay bắt lấy chuôi kiếm trên bụng Lý Chí rồi rút ra, sau đó cắm vào vỏ kiếm phía sau.

"Tìm một chỗ chôn hai người họ đi, miễn cho bị sói hoang cắn xé."

"Vì sao chứ sư huynh? Những kẻ này đều là ác nhân cướp của giết người đó!"

Cẩu Oa rất khó hiểu.