Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 109: Xin Lỗi




Cái chuông trong tay càng lắc càng mạnh.

Khi hắn không ngừng tới gần, thì tiếng chuông dần bắt đầu đè lên tiếng trống, phòng thủ bên Du lão gia cũng bắt đầu có đột phá.

Thấy tình huống không ổn, vẻ mặt Lý Chí ngưng lại, miệng há ra, hai bên khóe miệng nháy mắt bị xé rách. Đầu lưỡi đỏ tươi lập tức lè ra bên ngoài như lưỡi rắn.

Thanh âm của hắn biến đổi, biến thành giọng điệu thê thảm bi ai.

"Khói~mây~a ~~"

Lời này vừa ra, trong nhất thời, bốn phía cuồng phong gào thét, tiếng trống một lần nữa lại áp đảo tiếng chuông.

Hơn nữa, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghe được một tiếng nỉ non nhẹ nhàng của một nữ nhân nào đó vang lên bên tai. Cảnh vật trước mặt hắn cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo một cách nhanh chóng.

Dần dần, tiếng gió thổi vang lên, tất cả động tĩnh xung quanh đều bị những thanh âm khác thay thế.

Tiếng nói chuyện, tiếng xoay rubik, tiếng giày da, tiếng chuông điện thoại.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, thì chợt phát hiện mình mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, đang được người đỡ đi tản bộ trong sân bệnh tâm thần.

"Tất cả đều là giả! Tất cả đều là ảo giác!”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong nháy mắt liền nhìn thấy lão Lưu đầu đang được nữ nhi của mình nâng đi ra ngoài ở phía xa xa, khoảng cách của cả hai giống hệt khoảng cách vừa rồi giữa mình và Lý Chí.

"Hỏa Vượng, làm sao thế?"

Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên dữ tợn cười lạnh một tiếng, chỉ bằng chút ảo giác này mà đã muốn mê hoặc hắn, đúng là đã xem thường hắn quá rồi. Những thứ khác thì có khi còn hên xui, nhưng ảo giác đối với hắn căn lbản là

Người này còn muốn ảo giác mê hoặc mình, vậy hắn xem như coi như kém, cái khác không được, nhưng ảo giác đối với hắn căn bản là vô dụng.

Hất tay người đang đỡ mình ra, chân phải đạp lên bậc thềm vườn hoa, Lý Hỏa Vượng công thẳng về phía lão Lưu đầu.

Tiếng nói chuyện xa xa dần dần truyền vào tai Lý Hỏa Vượng.

"Bác sĩ, cảm ơn ngài, nếu không có ngài, cha ta sẽ không tốt như vậy."

"Ha ha, có gì đâu, đây là trách nhiệm của bác sĩ bọn ta thôi. Lưu sư phụ, nhớ kỹ, sau khi về nhà nhớ uống thuốc đúng giờ."

"Được được."

"Lý Chí!"

Tiếng hò hét của Lý Hỏa Vượng làm cho mọi người theo bản năng quay đầu lại, bao gồm cả lão Lưu đầu cố ý vì xuất viện mà thay một bộ quần áo.

"Rầm!"

Một đấm của Lý Hỏa Vượng nện mạnh vào má của lão Lưu Đầu, một bộ răng giả trộn lẫn máu quay cuồng trên không trung.

Một giây sau, ảo giác nhanh chóng lui ra, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Lý Chí trước mắt bị mình đánh tới ngẩng đầu lên, máu mũi chảy ròng ròng.

Tiên gia bốn phía có ý định cứu viện, nhưng lại bị sáu vị Du lão gia ngăn cản.

"Ta cho ngươi gõ!"

Keng một tiếng, Lý Hỏa Vượng rút trường kiếm, ra sức đâm một cái.

Mũi kiếm cực kỳ sắc bén cắt đứt ngón tay Lý Chí, đâm xuyên qua da thịt bị nhấc lên, trực tiếp đâm thẳng vào giữa bụng hắn.

Một kiếm này làm cho tiếng trống ngừng lại, cả tiên gia và Du lão gia đều dần dần tiêu tán, bốn phía chung quanh bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Lý Chí kinh ngạc nhìn cái bụng chảy máu không ngừng của mình, chậm rãi lui về phía sau hai bước, tê liệt ngã xuống đất.

Lý Hỏa Vượng thở hồng hộc nhìn Lý Chí sắp chết, rồi nghiêng đầu nhìn về phía sau, phát hiện Nhị Thần đang dây dưa với những người khác ở phía xa cũng đang dần tan rã.

"Ha ha, Lý chân nhân, xin lỗi..."

Nghe được phía sau có động tĩnh, Lý Hỏa Vượng lấy tay che bả vai nóng bỏng, một lần nữa nhìn về phía Lý Chí trên đất. Hắn đây là...đang xin lỗi mình à?

"Đã là người sắp chết rồi, người còn giả bộ với ta làm gì. Bày đặt hòa với chả nhã, thế kẻ vừa nãy muốn giết ta là ai?"

Sắc mặt Lý Chí dần dần trắng bệch, sau đó hắn lộ ra một tia cười khổ.

"Ta hết cách rồi, ta thật sự hết cách rồi, chúng nó bức ta, ngươi có thể chạy, nhưng ta thật sự chạy không được. Từ lúc ta bắt đầu ra tay thì ta đã không còn chạy được nữa."

Máu tươi màu đỏ sậm dần dần chảy ra từ thân thể Lý Chí, nhiễm đỏ bùn đất bên dưới, rõ ràng thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm.

Lý Hỏa Vượng biểu tình phức tạp đứng ở nơi đó, nhìn Lý Chí rồi nghe những lời không biết thật giả của hắn.

"Thật ra...Chuyện này cũng không tệ cho lắm. Rốt cuộc thì trong đầu cũng được yên tĩnh rồi."

Lý Chí cảm khái nói.

"Những chuyện trước đó đều là Tiên gia ép ngươi làm?"

Lý Hỏa Vượng một lần nữa mở miệng hỏi.

"Haha...Ngươi nếu không tin thì cũng không có cách nào, từ ngày đó trở đi, ta đã trở thành một con rối trong tay chúng. Ta từng phản kháng, nhưng lại vô dụng, người không đấu được tiên gia.”

Lý Hỏa Vượng lười phân biệt lời nói của hắn là thật hay giả, trực tiếp đi tới bắt lấy chuôi kiếm định rút ra.

Dùng sức kéo nhưng không kéo được, hắn phát hiện Lý Chí cư nhiên đang dùng bàn tay bị gọt bỏ ngón tay, gắt gao bắt lấy lưỡi kiếm.

Lý Chí khóe miệng chảy máu, ha hả cười.