Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1084: Tranh Cướp




Ngay sau đó, nương theo tiếng hét bén nhọn của dã thú, khăn trùm đầu chớp mắt bị xé nát bươm, kế tiếp giống như lây nhiễm, khăn trùm đầu di động xung quanh nhanh chóng bị xé rách, không lâu sau, xung quanh trừ vải vóc đỏ thắm ra không còn sót lại gì nữa.

“Không…không sao!”

Khi Lý Hỏa Vượng cong lưng ngẩng đầu, da thịt trên mặt hắn như vảy nhấc lên từng mảng rồi khép lại. Động tác nhẹ nhàng không gì sánh được.

Mà mỗi một mảng nhấc lên, mang đến cho Lý Hỏa Vượng nỗi đau như dao cắt, sau khi từng mảng nứt ra, cho dù Lý Hỏa Vượng có kinh nghiệm từng trải cũng đau đến độ muốn ngất xỉu.

Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi:

“Không sao! Chỉ là…lần trước sau khi đăng giai, thỉnh thoảng sẽ như vậy, quen rồi là được.”

---

Lý Hỏa Vượng để trần nửa thân trên, đau khổ dị thường thở hổn hển.

Hắn trơ mắt nhìn cơ thể của mình nứt ra và khép lại không chịu kiểm soát, nhưng lại không có cách nào.

Mồ hôi túa ra vì đau đớn chảy vào trong đường nứt da thịt, thậm chí khiến cơ thể Lý Hỏa Vượng đau đến co giật.

Trước đây hắn từng chịu đừng nỗi đau còn kinh khủng hơn, nhưng cảm giác đó chỉ trong chốc lát, còn cảm giác này cứ diễn ra mãi, hơn nữa còn càng lúc càng đau.

Bạch Linh Miểu ở một bên muốn giúp nhưng bất luận là dùng tà pháp hay nhảy tế thần, bất luận mời ai đến, cũng không có tác dụng với Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng biết là không có tác dụng, chỉ vì sự giày vò này là từ Ti Mệnh Tam Hủy, trong mắt hắn, đám chó mèo này vốn không chống nổi.

Cùng với việc không ngừng đăng giai, ban đầu cơ thể nhạy bén hơn, năng lực lại nâng cao.

Nhưng rất hiển nhiên, Tam Hủy không chỉ đợi mình tự tàn phế, hắn muốn đích thân hành hạ mình.

Nghe đồn đăng giai đến một trình độ nhất định, thì sẽ trở thành tâm bàn của Tam Hủy, hình như mình sắp đạt đến rồi.

Suy đoán từ tình hình hiện tại, e rằng sẽ trở thành tâm bàn của Tam Hủy thật, nỗi đau toàn thân sẽ không dừng lại, bị đau đớn bao bọc toàn thân.

“Sao thế? Ngươi muốn tranh giành tâm bàn với Quý Tai ư? Ngươi vẫn không từ bỏ?”

Lý Hỏa Vượng hỏi nỗi đau đớn trên người mình lúc này.

Đau đớn là một loại cảm giác, đương nhiên sẽ không đáp lại, Lý Hỏa Vượng ngồi ở đó tự nói một mình, ý thức của hắn bị cơn đau liên tiếp hành hạ đến hỗn loạn.

Cùng may cảm giác này không diễn ra bao lâu, sau hai nén hương, vết thương nứt ra trên người Lý Hỏa Vượng nhanh chóng khép lại.

“Ta...ta nghỉ một lúc.”

Lý Hỏa Vượng bị đau đớn hành hạ đến sức cùng lực kiệt nằm ngả về phía sau, lập tức ngủ miên man, hắn thực sự quá mệt.

Bạch Linh Miểu lại gần, nhìn Lý Hỏa Vượng, trong lòng đau xót, nàng bưng đến một chậu nước ấm, nhúng khăn vào rồi vắt kiệt xong, bắt đầu lau người cho Lý Hỏa Vượng.

Chỉ một lúc, vết thương trên người Lý Hỏa Vượng đã đóng vảy, rào rào rơi xuống theo mỗi lần Bạch Linh Miểu lau người cho hắn.

Xúc tu của Lý Tuế từ phía sau thò qua, dùng giác mυ"ŧ từ từ hút hết vảy đi, chỉ lúc sau, Bạch Linh Miểu nghe thấy tiếng rắc rắc phía sau.

Sau khi rửa chân cho Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu đắp chăn cho hắn rồi quay người định ra ngoài.

“Tuế Tuế, hôm nay cha ngươi rất mệt, ngươi ngủ cùng cha ngươi đi, chăm sóc cẩn thận, đừng để người khác làm phiền hắn.”

“Được.”

Lý Tuế duyên dáng thanh mảnh đi đến bên giường há cái miệng quả đào, xúc tu nhúc nhích từ trong chui ra, nhanh chóng chui vào trong chăn của Lý Hỏa Vượng.

Khi thấy Lý Tuế như một lớp quần áo, gấp bản thân mình lên đầu giường, Bạch Linh Miểu quay người đi ra khỏi phòng.

“Lần này Lý Hỏa Vượng chịu đựng đủ rồi, nếu không loại bỏ được rắc rối này, e rằng nỗi đau này sẽ theo hắn cả đời.”

Nghe thấy lời của Nhị Thần trong đầu, Bạch Linh Miểu lặng lẽ đi tiếp về phía trước.

Chẳng mấy chốc nàng đi vào một con ngõ nhỏ hơi chật chội, trên cửa gỗ của ngõ đều treo hoặc vẽ hoa sen. Dưới mái hiên cũng treo không ít bùa pháp, nơi này là địa bàn của Bạch Liên Giáo.

Trong Bạch Liên Giáo, chúng sinh bình đẳng, tại đây không có người nghèo người giàu, chỉ có tín đồ Bạch Liên thành kính.

Thông qua một số khe cửa không đóng, thậm chí có thể nhìn thấy một đám người đang trầm mặc bò dưới đất bái lạy.

Tất cả những người từ phía đối diện Bạch Linh Miểu đi đến, đều cúi đầu tôn kính đứng nghiêm ở một bên.

Chẳng mấy chốc nàng đến trong một đại điện treo đầy nến, chính giữa điện đặt hai bông sen chung gốc lóe lên ánh sáng, chiếu cả căn phòng sáng như ban ngày.

Bạch Linh Miểu đến trước bồ đoàn, quỳ hai chân, hai tay khép lại lặng lẽ nguyện cầu với sen trắng đó.

“Vô Sinh Lão Mẫu đại từ đại bi, đệ tử cầu xin người có thể để Lý sư huynh sớm ngày thoát khỏi bể khổ.”

Ánh sáng của sen trắng bắt đầu xảy ra thay đổi nho nhỏ, dường như có thứ gì xảy ra rồi lại như không có gì thay đổi.

Im lặng cầu nguyện rất lâu xong, Bạch Linh Miểu mở mắt nhìn sen trắng.

“Đệ tử tự nguyện vứt bỏ tất cả, phục vụ thờ cúng người cả đời. Mong Vô Sinh Lão Mẫu từ bi chấp nhận chúng ta.”

“Đệ tử nguyện giảng kinh truyền đạo khắp nơi vì người, trung thành cung kính, lễ bái niệm kinh.”

“Nhưng người từng hứa với đệ tử, nếu người tính kế đệ tử về chuyện này, thì ta sẽ khiến người hối hận.”

Mềm mại uyển chuyển nói xong lời này, Bạch Linh Miểu dập đầu bái lạy với hai bông sen chung một gốc.