Thấy hắc ám trong pháp bào màu đỏ của Huyễn Tẫn, Lý Hỏa Vượng khẽ nghiêng đầu.
“Chắc chắn là đang làm rồi nhỉ? Chỉ là các ngươi hoàn toàn không định nói cho ta biết thôi.”
Tuy đối phương không có bất cứ phản ứng dư thừa nào, nhưng Lý Hỏa Vượng cảm giác mình đoán đúng rồi.
“Có vài chuyện ngươi không giúp được, nói cho ngươi biết, trừ việc khiến ngươi nghĩ nhiều ra cũng không có lợi ích gì, thân phận gì thì làm việc đó, ta là Ti Thiên Giám, ta có chuyện của ta, mà ngươi cũng có chuyện của ngươi.”
Lý Hỏa Vượng nhếch môi trái, mỉm cười tự giễu một tiếng, dẫn theo Bạch Linh Miểu xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, Huyễn Tẫn lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn:
“Kế tiếp có dự định gì? Đúng rồi, còn Bạch Liên thánh nữ nữa.”
“Ngươi không nói với ta, dựa vào đâu ta phải cho ngươi biết? Dù sao khi trước chúng ta hợp tác, dường như không phải một cộng một bằng hai, nếu đã vậy, chúng ta tự mình chiến thôi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, nhấc chân bước về trước, xuyên thẳng qua cơ thể Huyễn Tẫn, đi về chỗ ở của mình.
“Hay là ngươi thù dai? Chuyện địa long lần trước ta thật sự bị quấn lấy, không phải không muốn cứu ngươi.”
Lý Hỏa Vượng không hề dừng bước, hắn không muốn làm con cờ trong tay người khác mặc người ta bày bố, cho dù mục tiêu lúc này của bọn họ giống nhau cũng không được.
Qua lại lâu vậy rồi, Lý Hỏa Vượng cũng hiểu rõ, con người Huyễn Tẫn này rất gian trá, tuy nhìn qua lương thiện, nhưng hắn luôn lợi dụng những người bên cạnh mình.
“Bạch Liên giáo mở rộng tại Hậu Thục như thế nào rồi?”
Lý Hỏa Vượng hỏi Bạch Linh Miểu.
Lý Hỏa Vượng thật sự không ngờ, thế lực mà mình thật sự nắm trong tay, vậy mà lại là Bạch Liên giáo mà mình đã từng giết chết cả một thôn, chỉ có thể nói chuyện đời khó đoán.
“Mở rộng rất nhanh, nhất là sau khi chúng ta cứu lại long mạch.”
Nghe thấy câu trả lời này, Lý Hỏa Vượng không hề bất ngờ, rất nhiều người tín ngưỡng Pháp Giáo, nhưng kẻ gió chiều nào theo chiều ấy lại càng nhiều hơn, ai thắng họ sẽ giúp người đó.
“Giáo chúng Bạch Liên của Đại Lương Thanh Khâu, đang lần lượt xây dựng đường xã Bạch Liên.”
“Có thể rút ra được bao nhiêu người để giết địch? Thực lực thế nào?”
Nếu Pháp Giáo làm được, vậy Bạch Liên giáo cũng có thể được.
“Lý sư huynh, không được đâu, thời gian quá ngắn, kêu gọi thì vẫn được, nhưng bách tính bình dân chỉ có thể chịu chết.”
“Muốn lựa chọn người chân thành tin thờ Vô Sinh Lão Mẫu, và có ngộ tính cao trong số những người thu nạp vào Bạch Liên giáo, vẫn cần phải có thời gian.”
“Nhưng mà Lý sư huynh, nếu cần người đối phó với Pháp Giáo, ta có thể bảo bảy mươi hai hộ pháp đến.”
“Bảy mươi hai người có tác dụng gì.”
Đối với thực lực của tín đồ Bạch Liên giáo, xem như Lý Hỏa Vượng đã được lãnh giáo, mặc dù bọn hắn đã mạnh hơn trước một chút, nhưng bọn hắn vẫn không có tác dụng gì lớn.
Bạch Linh Miểu hé môi, sau khi do dự một lúc mới nói:
“Lý sư huynh, là Bạch Liên thánh nữ, ta có thể cảm giác Vô Sinh Lão Mẫu lại mạnh hơn không ít.”
“Lại mạnh hơn? Lẽ nào nàng lại cướp đoạt thiên đạo của ti mệnh khác?”
Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi ngẩng đầu nhìn lên trời hắn thật sự rất muốn biết, Bạch Ngọc Kinh hiện nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Để bọn họ đến thử xem, tốt nhất bảo cao thủ của Bạch Liên giáo qua đây. Pháp Giáo thắng không có lợi cho ai cả.”
“Được. Lý sư huynh, tiếp theo ngươi có dự tính gì?”
“Còn có thể làm gì được, khó khăn lắm mới chiếm được căn cứ có ưu thế, tất nhiên phải tiếp tục mở rộng, bọn hắn ra tay, ta sẽ theo qua đó.”
“Nếu bọn họ gặp phải mấy khúc xương khó gặm, ta sẽ phụ trách xử lý.”
Mặc dù nói không tin Huyễn Tẫn, nhưng dù sao hiện nay bọn họ không phải kẻ thù.
Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng định nói thêm gì đó, hắn bỗng dung đau đớn ôm chặt cánh tay mình, rất nhanh đạo bào màu đỏ của hắn đã bị máu thấm ướt.
“Lý sư huynh, sao vậy!? Ngươi đừng cử động!”
Sau khi ngón tay thon dài với móng tay sắc nhọn gõ mặt trống, Bạch Linh Miểu cất tiếng hát vang ca từ quen thuộc gọi binh gia giúp đỡ.
“Hỗn độn chia tách Huyền Hoàng, khai thiên tích địa lập âm dương, đất là âm trời là dương, mặt trăng là âm mặt trời là dương, Bắc là âm Nam là dương, âm là huyễn dương là hoàng…”
Sau khi Bạch Linh Miểu gõ trống, khăn trùm đầu màu đỏ trên đỉnh đầu Bạch Linh Miểu nhô lên rất nhiều mặt thú, mặt thú kia đâm thẳng khăn trùm đầu, nhảy xuống khỏi gương mặt Bạch Linh Miểu.
Mà khăn trùm đầu trên mặt Bạch Linh Miểu như thể vô cùng vô tận, một khăn trùm đầu bị mang đi lại thêm một cái xuất hiện.
Tất cả tiên gia đội khăn trùm đầu màu đỏ, cảnh giác dõi theo Lý Hỏa Vượng lúc này đang đau đớn.
Trong tiếng trống vang và lời ca, bọn hắn vây quanh Lý Hỏa Vượng không ngừng loay hoay, dường như rất sợ hãi.
Có điều nương theo nhịp trống càng lúc càng dồn dập, ca từ mỗi lúc một sắc bén, một vị tiên gia trong đó cuối cùng bị ép đến gần Lý Hỏa Vượng.
Nhưng khi hắn dùng cái mũi nhô lên khỏi khăn trùm đầu đỏ, khẽ chạm vào đạo bào đỏ của Lý Hỏa Vượng.