Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1085: Dâng Hiến




Bỗng nhiên sen trắng tỏa ra ánh hào quang, một tia sáng bắn vào giữa đôi lông mày của Bạch Linh Miểu, rất nhanh nàng cảm nhận được tình cảm từ bi, trong lòng nàng có cảm xúc khác.

Trong hào quang trắng, Bạch Linh Miểu dường như nhìn thấy thứ gì, đó là Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng vô cùng méo mó.

Rất nhanh thứ gì màu máu nổi lên bên trái của hắn, còn bên phải hắn là một Lý Hỏa Vượng khác chui ra từ trong lòng bàn tay, Lý Hỏa Vượng này vô cùng kỳ quái, hắn không có mặt sau, đều là mặt chính.

Lý Hỏa Vượng hai mặt và màu máu bắt đầu hết sức kéo Lý Hỏa Vượng ở giữa, lực kéo càng lúc càng mạnh, cuối cùng Lý Hỏa Vượng bị hai bên giằng co thành hai mảnh.

Bạch Linh Miểu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng lập tức hiểu ý của Vô Sinh Lão Mẫu muốn truyền đạt cho mình.

Dương như là đoán trước được hoặc chỉ thị nào đó, Lý Hỏa Vượng không thể sử dụng pháp thuật của Ảo Cảnh Giáo nữa, đặc biệt không thể đăng giai tiếp, nếu cứ tiếp tục, e rằng hắn thực sự sẽ biến thành hai nửa!”

“Cảm ơn Vô Sinh Lão Mẫu đại từ đại bi chỉ điểm, đệ tử xin nhớ ơn.”

Bạch Linh Miểu nói rồi chân thành quỳ bái lần nữa xong, đứng lên đi vào về phía phòng ngủ của Lý Hỏa Vượng.

Nhưng khi nàng vừa đi ra khỏi ngõ, thì thấy Lữ Tú Tài đi đến bên này với vẻ mặt tiều tụy.

“Sư nương.”

Hắn cúi đầu với Bạch Linh Miểu.

Nhìn thấy tay trái bị gãy hai ngón tay của hắn, Bạch Linh Miểu lên tiếng dặn dò một câu đừng sử dụng Đại Thiên Lục nữa, rồi vội vàng bỏ đi.

Đưa mắt tiễn Bạch Linh Miểu rời đi, Lữ Tú Tài mới đi vào trong phòng của con ngõ, cung kính cầm ba nén hương, sau đó khom lưng với sen trắng trên tường, rồi cắm vào trong lư hương, sau đó hắn phủ phục trước bức họa, không động đậy.

“Đệ tử Lữ Tú Tài nghĩ kỹ rồi, cả đời không lấy vợ không sinh con, không ăn thức ăn mặn, không động vào vàng bạc, nguyện dùng tấm thân phàm tục này chịu tam tai tam kiếp thay Vô Sinh Lão Mẫu.”

Hắn nói xong, có một bác gái trung niên đi ra từ góc tường, nàng là Liên Tri Bắc từng tìm được Bạch Linh Miểu.

Nàng cởϊ qυầи áo của Lữ Tú Tài, lộ ra phần lưng chằng chịt vét sẹo của hắn.

Ngay trước bức tranh hoa sen đó, nàng lấy kim xăm mình xăm hình lên lưng hắn.

Cảm thấy màu sắc hơi nhạt, Liên Tri Bắc lấy kim xăm cọ mài lên hoa sen trắng trong bức tranh, rồi tiếp tục xăm cho Lữ Tú Tài.

Từng mũi kim đâm lên lưng, Lữ Tú Tài đau đến mặt tái nhợt, nhưng hắn không dám cựa quậy, cắn chặt môi.

---

Lữ Tú Tài cố chịu đựng đau đớn hiểu được, bây giờ lừa trắng theo bên cạnh sư nương đã chết, nghe đồn Vô Sinh Lão Mẫu muốn trọng sinh trên con lừa trắng sáu đầu.

Sau khi xăm hình con lừa trắng lên người, mình sẽ là vật cưỡi của Vô Sinh Lão Mẫu, không còn là người phàm mặc cho người khác chà đạp.

Đây là cơ hội của hắn, hắn phải tranh thủ cơ hội này, kể cả phải trả cái giá đau đớn thê thảm, nhưng bây giờ hắn không muốn từ bỏ cơ hội được mạnh hơn.

Chẳng mấy chốc, một con lừa trắng dần được hình thành trên lưng Lữ Tú Tài, lừa trắng dần được hoàn thiện, Lữ Tú Tài bắt đầu cảm thấy dường như trên người có thêm thứ gì.

Cảm giác này vô cùng cổ quái, trước đây chỉ khi làm tà pháp, Lữ Tú Tài mới có cảm giác này.

Nếu trước đây làm tà pháp chỉ có thể duy trì tạm thời, nhưng bây giờ mình có thể duy trì mãi mãi.

“Bây giờ ngươi đã tiến thêm một bước gần với Vô Sinh Lão Mẫu hơn các tín đồ bình thường khác, đây là chuyện tốt vinh dự tổ tông, ngươi phải trân trọng, đừng phá giới.”

Liên Tri Bắc dặn dò Lữ Tú Tài.

Cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, Lữ Tú Tài kích động gật đầu, hắn hận không thể tìm một vài súc sinh của Pháp giáo để luyện tay ngay lập tức.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, khi Lữ Tú Tài để trần nửa thân trên vừa đi ra, liền nheo mắt theo bản năng.

Thì ra không biết trời đã sáng rõ từ lúc nào, các tín đồ Bạch Liên Giáo khác đang gấp rút thu dọn hành lý để lên xe ngựa.

Nếu là bình thường, vào giờ này trời vẫn chưa sáng, nhưng vì thiếu một canh giờ, cho nên trời sáng nhanh hơn trước đây nhiều.

“Đi thôi! Đi thôi! Các huynh đệ muội muội nhanh lên, chúng ta tranh thủ reo rắc sự từ bi của Vô Sinh Lão Mẫu lên đầu mỗi một người Hậu Thục! Không ăn sáng nữa, cầm lương khô chống chọi!”

Nghe thấy lời này, Lữ Tú Tài lập tức hiểu chuyện gì, tu luyện lâu như vậy, đến lúc phải hành động rồi.

Lúc này hắn cũng không màng những việc khác nữa, vội vàng chạy về chỗ ở của mình, chỉ cần có thể giết súc sinh pháp giáo, hắn mãi mãi là người đầu tiên.

Nhưng điều khiến Lữ Tú Tài hơi bất ngờ là tín đồ Bạch Liên Giáo và Lý sư huynh không đi cùng con đường với binh lính triều đình, ngược lại tự rời đi mỗi người một ngả.

Lữ Tú Tài hơi nghi hoặc, nhưng hắn nhìn sắc mặt của sư phụ lúc này không tốt lắm, bèn biết điều không nói gì nữa.

Đúng lúc hắn cho rằng tiếp sau sẽ là con đường dài phải đi, Lữ Tú Tài đột nhiên thấy sư phụ ngồi trên xe ngựa với sắc mặt rất âm trầm.

“Có mùi máu tanh, đi về phía Nam!”

Đoàn xe ngựa bắt đầu lăn bánh đi về hướng Nam theo chỉ thị của Lý Hỏa Vượng.

Chuyến này đi luôn hai canh giờ, kết quả không thấy gì.