Thanh Vượng Lai tiễn họ đến cổng trường rồi trở về, Lý Hỏa Vượng vừa định tắt video, đã trông thấy Tiền Phúc lao thẳng đến thùng rác, duỗi một tay vào trong liếʍ khóe môi tìm kiếm gì đó, thu hút không ít ánh mắt khác thường.
“Tiền Phúc! Nổi điên gì vậy, bình thường chút đi!”
Tiền Phúc cầm nửa ly trà sữa quay người lại, phản bác hùng hồn đầy lý lẽ:
“Ta bị điên? Thứ này đâu phải không uống được, để tránh lãng phí, ta nhặt lại uống có gì sai hả? Sao ta lại bị điên chứ? Trên thế giới này có rất nhiều người ăn không đủ no! Ta thấy những kẻ tùy tiện vứt đồ ăn mới thật sự bị bệnh tâm thần đấy!”
Nhất thời Lý Hỏa Vượng bị đối phương hỏi đến nghẹn lời, không biết nên nói gì, mạch não của tên này đúng là không giống người bình thường.
Chờ Trần Hồng Du cưỡng ép kẹp Tiền Phúc rời đi, Lý Hỏa Vượng tắt video.
Lý Hỏa Vượng ngồi một mình trong phòng, nhớ lại những gì đã nghe ban nãy, suy nghĩ lại xem vừa rồi có chỗ nào mình không chú ý hay không.
“Tít tít.”
Điện thoại vang lên. Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay lướt điện thoại, phát hiện Dương Na gửi tin nhắn đến.
“Hỏa Vượng, chẳng phải Trần tỷ nói nàng có dị năng đặc biệt sao, vừa rồi ta tò mò hỏi dị năng đặc biệt của nàng là gì, kết quả ngươi đoán xem nàng trả lời ta thế nào?”
“Trả lời thế nào?”
Khi Lý Hỏa Vượng gửi tin nhắn này qua, rất nhanh đã nhận được đoạn video Dương Na gửi đến.
Trần Hồng Du lười biếng đứng ven đường, nhìn vào ống kính với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Hỏa Vượng, ngươi nhìn kỹ đây.”
Một dấu chấm hỏi cực lớn xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng:
“Nhìn ở đâu?”
Chính vào lúc này, ống kính bắt đầu đến gần, dời đến sát trán Trần Hồng Du.
Có điều ngoài một vài nút mụn trên mặt nàng ra, Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy gì khác.
“Ưʍ..ưʍ...”
Biểu cảm Trần Hồng Du bắt đầu nghiêm trọng, khóe môi phát ra giọng nói trầm thấp như đang vận công khí công.
Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng nghi ngờ không biết đối phương đang làm trò gì, sau khi Trần Hồng Du thấp giọng quát một tiếng, hai nốt mụn bọc trên trán nàng, lập tức vỡ nát.
Dịch mủ vàng hòa cùng hạt thịt nhỏ từ trong lỗ mụn chảy xuống gương mặt bóng dầu của nàng. Khiến Lý Hỏa Vượng buồn nôn trong lòng.
Video đến đây bỗng im bặt, sau đó Dương Na gửi tin nhắn đến:
“Dị năng đặc biệt thật ghê tởm...”
Lý Hỏa Vượng ném điện thoại lên giường, thở dài, rốt cuộc mình đã tìm những người gì thế này.
“Chúng ta cần phải chủ động tấn công, đám rác rưởi của Pháp Giáo, muốn mai phục thì mai phục muốn giết thì giết! Coi chúng ta là quả hồng mềm chắc?”
Một người mập mạp dáng người cường tráng mặc áo lông đen, đứng trong quân trướng gào thét với vẻ cực kì phẫn nộ.
Trong quân trướng không ai phản bác, chỉ vì hắn là đại khả hãn của Thanh Khâu, long mạch của Thanh Khâu, bây giờ hoàng đế Đại Lương không có ở đây, thân phận của hắn tôn quý nhất.
“Khả hãn đại nhân nói rất đúng, tất nhiên phải phản công, tại hạ có một kế, có thể cho tại hạ mượn dùng hổ phù của quý quốc không.”
Huyễn Tẫn lên tiếng.
Nghe thấy câu này, đại khả hãn che kín tay áo mình với vẻ tràn ngập cảnh giác:
“Ngươi đang nói đùa sao? Hổ phù điều động ba quân của Thanh Khâu sao có thể cho người ngoài được! Lúc này mới biết thiếu binh thiếu tướng à? Có bản lĩnh thì tìm hoàng đế Đại Lương keo kiệt của các ngươi đi!”
“Hắn tính toán hay thật, chúng ta ở đây đánh sống đánh chết, hắn làm ngư ông đắc lợi!”
“Bẩm khả hãn, bệ hạ đã xuất binh rồi.”
Một lão thái giám khom lưng, cung kính đáp.
“Lúc này xuất binh có tác dụng gì! Đại Lương cách Hậu Thục bao xa! Đợi bọn hắn tới, bồ công anh già đến mức chẳng ai thèm ăn nữa!”
Thấy không khí bất ổn, Ti Thiên Giám Thanh Khâu đứng lên hòa giải:
“Huyễn Tẫn, có vấn đề gì ngươi cứ nói thẳng, nếu ngươi nói có lý, khả hãn nhà ta tất nhiên sẽ điều binh khiển tướng giúp ngươi.”
----
Hậu Thục, ban đêm.
Chính vào lúc những người này đang bàn bạc chuyện quân cơ quan trọng, Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu đeo khăn trùm đầu màu đỏ đứng một góc như người tàng hình không nói một lời.
Họ lắng nghe thế lực của các nơi tranh chấp, cùng sự thỏa hiệp của nguy cơ trước mắt, còn có kế hoạch tiếp theo của bọn hắn.
Long mạch của Tứ Tề và Hậu Thục đến tay, rất rõ ràng khiến người bên này, bất kể là Ti Thiên Giám hay người của hoàng gia đều phấn chấn hơn không ít.
Không khí trong quân trướng rõ ràng tốt hơn nhiều.
Quyết định xong lưu trình trời cũng đã khuya, sau khi Huyễn Tẫn khẽ phất tay, cả quân trướng và một vài người tản đi như mây khói.
“Giờ long mạch đã đến tay Hậu Thục, chỉ cần hoàng đế Hậu Thục chiêu hàng, binh gia Hậu Thục chắc chắn đào ngũ, thế lực Pháp Giáo có lẽ sẽ rút về Tứ Tề, nhưng chúng ta không thể đi theo đường của họ.”
“Ồ.”
Lý Hỏa Vượng đáp một tiếng đơn giản.
“Lý Hỏa Vượng, điều này không giống ngươi.”
Huyễn Tẫn phát giác đối phương không giống lúc bình thường.
Lý Hỏa Vượng không trả lời đối phương, trực tiếp lên tiếng hỏi:
“Các ngươi suy nghĩ tới suy nghĩ lui, đều là tra tấn nhân gian, Pháp Giáo đến như thế nào ngươi rõ hơn ta nhỉ? Các ngươi không có tính toán gì với ngọn nguồn của bọn hắn sao?”
Huyễn Tẫn hiểu Lý Hỏa Vượng đang nói gì:
“Dù sao chúng ta cũng là cơ thể người phàm, những ti mệnh phía trên Bạch Ngọc Kinh hiện nay rốt cuộc đang làm gì, ngay cả chúng ta cũng không biết, sao có cách can thiệp được đây.”
“Không đúng, Ti Thiên Giám Ti Thiên Giám, không phải danh hiệu này là giám sát trời sao? Còn nữa, đừng nói các ngươi không có cách, lúc đầu vì đề phòng thiên tai, có ý đồ dùng cách bày trận hoàng cung cướp đoạt tròng mắt của Thần Sơn quỷ, lần này phiền phức nhiều hơn, các ngươi không định gây ra động tĩnh lớn hơn à?”