Trên đường đi, nếu nói ai có ảnh hưởng mạnh nhất đến Lý Hỏa Vượng thì chính là Lữ Tú Tài. Đối phương thật sự rất muốn báo thù rửa hận cho người nhà mình.
Nhưng phàm là chỉ cần đυ.ng phải Pháp Giáo, hắn luôn là người xông lên trước tiên.
Nhìn mấy tên thổ phỉ phía xa dùng đầu mũi tên thấm lên máu chó mực, lần nữa nhắm về phía Lữ Tú Tài. Lý Hỏa Vượng giương thanh Cốt Kiếm lên dùng sức rạch một đường bên kia, “soạt” một khe nứt bay qua.
Khe nứt kia chẳng những chia họ ra thành hai đoạn mà những chất lỏng kì dị bên trong khe nứt phun ra ngoài còn khiến họ dính lại thành một người.
Mặc dù bây giờ Cốt Kiếm không thể đảm nhiệm làm chìa khóa đi thông qua Đại Tề. Nhưng mà lúc này ở trong tay Lý Hỏa Vượng, nếu thanh Cốt Kiếm chỉ dùng để giết kẻ địch vậy thì uy lực của nó chỉ có tăng chứ không có giảm.
Đây là một nhóm Binh Gia, cũng là một nhóm sơn tặc, nói đúng hơn là một nhóm người đào ngũ vào rừng làm sơn tặc. Thế lực ở nơi đây không chỉ có hai bên Hậu Thục và Pháp Giáo mà còn có những người đáng thương xen lẫn ở giữa họ.
Mặc kệ họ có thân phận gì, họ ở trước mặt Lý Hỏa Vượng đều không chịu nổi một cú đánh.
Không lâu sau chiến cuộc đã yên ổn trở lại, sau khi dọn dẹp sơ thi thể ở trên đường xong, tất cả mọi người liền đi về phía trước.
Sở dĩ thái độ của họ bình thường như vậy là bởi vì đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
Bên ngoài đô thành thế mà lại có sơn tặc, điều này đủ để chứng mình trật tự của Hậu Thục đã sụp đổ đến mức nào rồi.
Lúc này, xe ngựa của Lý Hỏa Vượng đã ít một vài chiếc, Bạch Liên Giáo của Bạch Linh Miểu cũng ít đi một số. Họ đều tản ra bắt đầu truyền bá Bạch Liên Giáo ở cái đất Hậu Thục này.
“Dựa theo tốc độ hiện tại thì cũng khoảng ba canh giờ nữa là chúng ta đến nơi rồi!”
Lời của Lý Hỏa Vượng khiến những người đi đường mệt nhọc khác cắn răng gắng sức đi về phía trước.
Khi khoảng cách càng ngày càng gần, phân trâu cùng với dấu chân trên mặt đất càng ngày càng nhiều nhưng trừ những người này ra thì người chết cũng rất nhiều.
Một vài bộ hài cốt hư thối tùy ý ném ở một bên giống như rác rưởi vậy.
Trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra vẻ bất mãn. Nàng biết mình không thể chôn cất hết cho những người này được. Bây giờ là thời buổi loạn lạc, trong thời buổi loạn lạc này thì thứ không đáng giá nhất chính là mạng người, cho dù là mạng của người Hậu Thục hay là mạng của một vài tín đồ Pháp Giáo cũng chỉ vậy thôi.
“Tùng tùng tùng~” bàn tay với những móng tay dài màu đen nhẹ nhàng gõ lên cái trống da, nàng dùng giọng điệu bi thương cất lời hát:
“Tay nâng một nén hương~ khói hương bay lên chín tầng mây~ cửa chính treo giấy vụn ai~~ cửa trong treo buồm trắng~ mây khói gió mát thuộc về trời a~...”
Cùng với tiếng trống tùng tùng vang dội, từng làn gió lạnh thổi qua, khiến người ta nhẹ nhàng lắc lư, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.
“A di đà phật, A di đà phật...A di đà phật...”
Nghe tiếng siêu độ của hòa thượng, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi. Có một thời gian hắn thật sự hy vọng thứ quỷ này có tồn tại.
Có quỷ, bị ác nhân giết, người lương thiện có thể đi báo thù. Có quỷ, có thể đi đến chỗ của Diêm Vương để cáo trạng. Có quỷ, ít nhất thì thiên địa này cũng có thể có trật tự có luân hồi.
Có không ít người sợ quỷ, nhưng thật ra quỷ mới là lời nói dối tốt đẹp nhất trong thế gian này.
Bạch Linh Miểu cứ hát mãi không ngừng, chỉ bởi vì hài cốt xương khô cũng vẫn luôn không dừng lại.
Trong lời ca của Bạch Linh Miểu, một tòa thành bằng đá to lớn xuất hiện trước mặt họ. Cả tòa thành đều dựa lưng vào núi, sườn núi đi theo thứ tự từ cao đến thấp, là kiểu dễ phòng thủ khó tấn công.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn sang, một tòa sơn thành to lớn xuất hiện trước mặt hắn, mà ở trong đó chính là thành Quát Thương, căn cứ của Giám Thiên Ti ở Hậu Thục.
Nhìn cự mã xung quanh tường thành cùng với một vài vết tích trên tường, Lý Hỏa Vượng có thể nhìn ra nơi này đã từng bị tấn công.
Mặc dù nhìn qua không có bị công phá tường thành nhưng đối phương đều đã đánh tới thành đô rồi. Điều này đủ để chứng minh tình huống bây giờ rất gay go.
Sau khi để lộ lệnh bài của Ti Thiên Giám ở Đại Lương, nhóm người Lý Hỏa Vượng thuận lợi đi vào trong tòa sơn thành to lớn này.
Lý Hỏa Vượng không có ý định giấu diếm gì cả. Khi hắn lần nữa mặc lại bộ đạo bào màu đỏ của mình lên người, người của Giám Thiên Ti ở Hậu Thục đã biết người tới là ai.
Điều khiến Lý Hỏa Vượng có chút ngoài ý muốn chính là quan viên ở Hậu Thục không để ý đến hắn mà ngược lại tìm tới Bạch Linh Miểu, có lẽ là do nàng đã mang một nhóm tín đồ Bạch Liên Giáo đến.
Tuy nhiên họ cũng không ở lâu, rất nhanh sau đó đã có người của Giám Thiên Ti dẫn đường cho hắn.
Giống với những nơi khác, Ti Thiên Giám ở Hậu Thục cũng ở dưới mặt đất nhưng mà đan xen với cấu trúc kỳ lạ của tòa thành Quát Thương này thì Lý Hỏa Vượng nói chính xác hơn là ở trong núi.
“Huyễn Tẫn đâu rồi?”
Lý Hỏa Vượng hỏi Thượng Quan Ngọc Đình đi theo bên người mình. Trên đoạn đường này, hắn cũng biết tình huống lúc này có bao nhiêu nguy hiểm.
“Ngươi chờ ở đây chút, ta đi tìm thử xem.”
Thượng Quan Ngọc Đình nói xong, xách váy đi vào tường đá bên cạnh.