Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1052: Quyết Tâm




Lý Hỏa Vượng xoay người thì nhìn thấy một hộ công dọn dẹp nhà vệ sinh đi vào. Hắn trợn mắt há mồm nhìn tấm gương bị nứt ra cùng với cánh tay chảy máu của Lý Hỏa Vượng.

“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Gương của bệnh viện các ngươi sao lại kém chất lượng như vậy! Ta đang rửa tay thì nó đột nhiên nổ tung!”

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng tức giận nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Gương của nhà vệ sinh phát nổ, hơn nữa còn làm tay của khách hàng bị thương, đúng là chuyện lớn.

Cũng may bệnh viện tâm thần cũng là bệnh viện, băng bó gì đó đều rất thuận tiện.

Khi tay của Lý Hỏa Vượng băng bó xong, hắn giấu tay trong túi áo khoác kéo Dương Na đi ra khỏi bệnh viện Khang Ninh. Lý Hỏa Vượng đã quyết định sẽ cứu Tiền Phúc ra ngoài.

Đừng quan tâm Tiền Phúc có bao nhiêu điên khùng, lời nói của hắn câu trước còn mâu thuẫn với câu sau.

Nếu trước đó những người kia âm mưu bỏ kim tiêm vào trong đồ ăn của mình, ý đồ muốn chia rẽ mình và Tiền Phúc, vậy thì ít nhất cũng nói rõ một chuyện là hai người bọn họ cùng một phe.

Đối phương muốn cản trở vậy thì mình nhất định phải làm cho bằng được. Nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn nào thì sao.

Nhưng mà chuyện giúp một bệnh nhân tâm thần trốn khỏi bệnh viện tâm thần là một vấn đề khó nhằn. Điều may mắn duy nhất chính là Tiền Phúc chỉ là một bệnh nhân tâm thần mức độ nặng bình thường, cũng chưa từng giết người.

“Hỏa Vượng! Ngươi mau nhìn trời đi. Thời tiết hôm nay khá đẹp đó, bầu trời không một gợn mây.”

Nghe thấy Dương Na nói vậy, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu xanh lam trên đỉnh đầu, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp. Vì những chuyện phiền phức trước đây mà tâm trạng không tốt của hắn cũng tốt hơn một chút.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng lại vì suy nghĩ ở trong phòng vệ sinh vừa nãy của mình mà cảm thấy buồn cười. Mọi thứ chân thực như vậy thì làm sao có thể là giả chứ.

“Đúng vậy, thời tiết hôm nay rất đẹp, đáng tiếc không phải ngày nào thời tiết cũng đẹp như vậy.”

Lý Hỏa Vượng nói xong thì đi về phía cổng bệnh viện chờ xe đi nhờ.

Mặc dù không biết những người đang theo dõi mình là ai, bọn họ muốn làm gì nhưng vào giờ phút này Lý Hỏa Vượng tràn đầy ý chí chiến đấu. Có người muốn đối phó với mình vậy thì mình nhất định phải phản kích, bất kể bọn họ có là ai đi nữa!

Ngồi trên xe đi nhờ, trong đầu Lý Hỏa Vượng cứ suy nghĩ mãi việc với thân phận hiện tại của mình thì nên làm cách nào để đưa đồng minh của mình, Tiền Phúc tâm thần ra ngoài đây.

Với kinh nghiệm của hắn thì việc đưa một bệnh nhân tâm thần cấp độ nặng thần không biết quỷ không hay ra khỏi bệnh viện mà không kinh động đến bất kỳ kẻ nào thì còn khó hơn cả việc lên trời.

Tuy nhiên, khi vừa đi đến cổng tiểu khu, dựa vào sự hiểu biết trước đây đã giúp hắn nghĩ ra một cách.

Thật ra chuyện này nói khó thì khó mà nói dễ thì dễ. Bệnh viện Khang Ninh là một bệnh viện tư nhân, mình chỉ cần nghĩ cách cắt đứt chi phí trị liệu của Tiền Phúc thì không cần mình làm cái gì nhiều thì bệnh viện tự cũng sẽ tống cổ Tiền Phúc ra ngoài.

“Tiểu Lý hả, trở về rồi à? Kết quả tái khám thế nào rồi?”

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng trở về, bác Tề thở phào một hơi.

Nhìn thấy bác gái đeo phù hiệu đỏ trên tay áo trước mặt này, Lý Hỏa Vượng nghĩ nghĩ một hồi rồi nói với nàng:

“Bác Tề à, ngày mai ta còn phải đi bệnh viện một chuyến nữa.”

“Còn muốn đi nữa hả? Lần này lại là vì sao vậy?”

“Ta uống hết thuốc rồi, ta muốn đi lấy thuốc, ta mà không uống thuốc thì dễ phát bệnh lắm.”

---

Giữa các khu vực như Hậu Thục, Tứ Tề và Thanh Khâu, cho dù so sánh với Tứ Tề nhiều sông nước hay là so với Thanh Khâu nuôi bò dê khắp nơi thì rõ ràng Hậu Thục cằn cỗi hơn rất nhiều.

Ở nơi này, hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy tảng đá lởm chởm, cùng với sa mạc rạn nứt cằn cỗi, màu xanh thì cũng có đó nhưng lại không nhiều. Thứ nhiều nhất ở đây chính là thực vật chịu hạn hán hòa làm một thể với sa mạc.

Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng cũng đã sớm nhìn quen cảnh tượng trước mắt. Sau khi giết thứ có thể hô mưa gọi gió trên bầu trời kia thì họ đã rời khỏi bờ biển được một khoảng thời gian rồi.

Lúc này, bất kể là Lý Hỏa Vượng hay là những người khác thì đều đã hoàn toàn đổi sang một bộ quần áo khác. Họ ăn mặc giống như bách tính chạy nạn vậy. Phải biết rằng bây giờ Hậu Thục đang giao chiến với Pháp Giáo kia, đυ.ng phải ai cũng đều rất khó nói.

Nhưng cho dù là như vậy, dưới tình huống binh hoang mã loạn thì việc đυ.ng phải phiền phức vẫn cứ nối tiếp không dứt.

“Đinh đinh! Keng!” hai thanh kiếm nặng nề đυ.ng vào nhau giữa không trung. Lý Hỏa Vượng há to miệng ra, xúc tu màu đen nhúc nhích nhanh chóng chui ra phủ lên trên mặt sơn tặc kia, trực tiếp kéo da mặt hắn xuống.

Lữ Tú Tài ở bên cạnh giương thanh kiếm răng cưa xông lên phía trước. Đối diện với kẻ địch trước mặt, hắn không chút do dự dùng phiến trúc vểnh lên dưới hai móng tay của mình ném qua đó.

Từng mũi tên dài bắn lên cái yếm giấy viết đầy chú văn nhưng lại phát ra tiếng vàng đá.

Đối diện với những sơn tặc quỷ quyệt này, Lữ Tú Tài không hề sợ hãi chút nào. Trong mắt hắn chỉ có nỗi thù hận không vơi đi kia thôi.