Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1054: Từ Bỏ




Lý Hỏa Vượng ngồi trên băng ghế đá, cố gắng ổn định sự nôn nóng trong lòng xuống, lặng lẽ chờ đợi, trong đầu hắn không ngừng tính toán dự tính xấu nhất.

“Ngươi tới rồi hả? Chậm hơn ta nghĩ một chút.”

Huyễn Tẫn ngồi bên cạnh bàn đá, nhắm ngay cái lỗ đen như mực bên trong đạo bào màu đỏ của mình về phía Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng căn bản không thèm để ý đối phương đến bằng cách nào, nói với hắn:

“Nếu ngươi muốn nhanh thì lúc đầu khi ngươi đến Hậu Thục nên gọi ta trước.”

“Lúc đó ngươi đang bận chuyện khác, cho dù ta có gọi thì ngươi cũng sẽ không đến.”

Huyễn Tẫn nói xong liền tránh ra, để lộ một người đứng sau lưng hắn.

Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ đồng thau, cả cái mặt nạ đều ố vàng. Mặc dù là một chiếc mạt nạ nhưng trên mặt nạ lại để lộ mặt người dữ tợn.

Hai khuôn mặt người vểnh râu, ranh nanh, trợn mắt một trên một dưới, âm mưu muốn chiếm cứ lẫn nhau.

Mà ở phía trên đỉnh của hai khuôn mặt này giống như đang đội mũ vậy, bên ngoài có một vòng đầu lâu lớn bằng quả trứng gà.

---

Người trước mặt Lý Hỏa Vượng, mặt nạ rất lớn, gần như che khuất nửa người trên của hắn, dưới lớp mặt nạ chỉ lộ ra đôi chân mặc quần đùi màu xanh, thoạt nhìn cực kì không cân đối.

“Vị này là Ti Thiên Giám của Hậu Thục, ngươi có thể gọi hắn là chưởng đàn, nếu ngươi đã đến đây giúp đỡ, tất nhiên phải làm quen người bản địa.”

Giới thiệu người này xong, Huyễn Tẫn lại chỉ vào Lý Hỏa Vượng:

“Đây là người mà ta nói với ngươi.”

Lý Hỏa Vượng đánh giá người này một lượt, hành lễ mang theo vài phần tò mò vài phần nghi ngờ.

“Thanh Phong Quan Lý Hỏa Vượng tham kiến tiền bối, dám hỏi tiền bối thuộc môn phái nào?”

Từ sau mặt nạ chỉ nhảy ra một chữ:

“Na.”

“Na? Nghi thức rước thần?”

Lý Hỏa Vượng không khỏi kinh ngạc, theo hắn biết, Đại Na chẳng phải nói đến thế giới điên cuồng sao?

Đại Na điên rồi, vậy mà còn có người cúng bái hắn? Bái thì cũng thôi, thế mà vẫn có thể làm vị trí Ti Thiên Giám? Lẽ nào Đại Na bị điên vẫn có thể cho người khác mượn sức mạnh?

Đại Na là Ti Mệnh sao? Hay Đại Na là Đại Ti Mệnh trong truyền thuyết? Hoặc giống như Trường Sinh Thiên của Thanh Khâu, là vị thần do họ tưởng tượng ra?

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc, lại lần nữa lên tiếng hỏi người trước mặt:

“Đại Na hiện nay vẫn có thể cho người khác??”

Đáng tiếc chưởng đàn mang mặt nạ khổng lồ không trả lời hắn, chỉ khẽ lắc đầu.

Chính vào lúc này, giọng nói của Huyễn Tẫn vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng:

“Tốt nhất ngươi đừng hỏi câu đó, mặc kệ ở thế giới nào, ngươi cứ trực tiếp hỏi người ta như thế, đều là chuyện rất vô lễ, huống hồ các ngươi chỉ mới gặp nhau lần đầu.”

Lý Hỏa Vượng nghe câu này cũng đành bỏ qua, hắn chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, bản thân hắn đến Hậu Thục để làm chính sự:

“Tình hình Hậu Thục thế nào? Thế tấn công của Pháp Giáo ra sao?”

“Chẳng thế nào cả, long mạch của Hậu Thục bị đoạt, người chết ngươi trông thấy dọc đường chính là kết quả.”

“Trên thực tế, long mạch bị đoạt, cũng ảnh hưởng đến vận khí, hôm nay liên tiếp chiến bại, nếu ngươi đến trễ hơn một chút, Hậu Thục sẽ mất nước.”

Lý Hỏa Vượng nghe vậy cau chặt mày, hắn cũng từng nghĩ qua tình huống sẽ tệ đến mức nào, nhưng không ngờ tình hình lại thảm như vậy.

“Vậy còn chờ gì nữa, mau đoạt lại long mạch Hậu Thục đi! Bây giờ nó ở đâu?”

Sau khi Huyễn Tẫn và chưởng đàn bên cạnh nhìn nhau, hắn lần nữa lên tiếng:

“Trước đây còn có thể, nhưng sợ là bây giờ hơi khó.”

“Câu này có ý gì?”

Lý Hỏa Vượng cau chặt mày, dường như trong quá trình mình đến đây, lại xảy ra thay đổi gì đó.

“Trên chiến trường, chớp mắt thay đổi, không thể hi vọng kẻ địch chờ ngươi, ngày dương giờ dương tháng trước, người của Pháp Giáo không biết dùng cách gì đã tập trung long mạch của Nam Bình, Tứ Tề, và cả Hậu Thục lại thành một đường. Nói với bên ngoài rằng nước Đại Hán cũng có long mạch.”

Nghe thấy câu này, một cảnh tượng rợn người hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, ba đoạn long mạch được xoắn lại với nhau như bánh quai chèo.

Một đoạn long mạch đã khó đối phó như vậy, bây giờ không cần nói đến ba đoạn, hơn nữa thứ quý trọng như thế, chắc chắn Pháp Giáo sẽ phái trọng binh canh giữ.

Chớp mắt Lý Hỏa Vượng cảm thấy áp lực nặng nề, Quý Tai chẳng có tác dụng cái rắm gì, bây giờ muốn dựa vào chính mình đối phó thứ đó, e rằng chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ chết ngay tại đây.

Suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Huyễn Tẫn và chưởng đàn:

“Ta vừa đến, các ngươi ở đây đã lâu, hiểu rõ tình huống bên này hơn, cục diện như vậy, Ti Thiên Giám và triều đình Hậu Thục có tính toán thế nào?”

Huyễn Tẫn trầm tư một lúc, lên tiếng nói:

“Những tính toán lúc trước đã thử trước khi ngươi đến, tuy gây ra chút phiền phức cho Pháp Giáo, nhưng đến cùng vẫn không đoạt lại long mạch được, cho nên hoàng gia Hậu Thục muốn từ bỏ Hậu Thục, rút về Thanh Khâu.”

“Cái gì?! Vậy mà muốn vứt bỏ Hậu Thục?!”

Lý Hỏa Vượng cảm thấy khó tin với sự hời hợt của đối phương, tính cách này mà cũng có thể làm hoàng đế à.

“Long mạch đã mất, vận thế đã tận, hắn có suy nghĩ đó cũng là chuyện bình thường, đừng lo, cục diện vẫn chưa đến bước đó.”

“Có điều nhất thời chúng ta chưa nghĩ ra cách đối phó với long mạch, đến Thanh Khâu cũng là một nước cờ, hơn nữa khoảng cách Đại Lương càng gần, bệ hạ cũng dễ xuất binh.”

Lý Hỏa Vượng cau mày loay hoay, trên mặt hắn tràn ngập vẻ không cam lòng, mình đến đây là để đoạt lại long mạch, hắn không muốn vừa đến nơi, lại phải chạy về Thanh Khâu.