Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1051: Quý Tai




"Ta là người điên, không phải ngươi cũng là người điên sao? Cho dù chúng ta không quen nhau, nhưng dù sao chúng ta cũng cùng một phe!"

Đúng lúc này, hộ công phía xa nhìn thấy có gì đó không đúng, hốt hoảng chạy tới:

"Này, này, này! Buông tay ra! Nhanh buông tay ra cho ta!"

Hắn kéo tay Tiền Phúc, cuối cùng cũng giúp Lý Hỏa Vượng thoát khỏi sự trói buộc:

"Ngươi làm sao vậy, sao còn lôi lôi kéo kéo chứ, đi nhanh đi, cũng may không có chuyện gì xảy ra nếu không thì ta gặp phiền phức lớn rồi!!”

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng do dự nhìn thoáng qua Tiền Phúc trong phòng khống chế, xoay người định rời đi. Hiện tại đầu óc hắn rất rối bời, cần phải trở về tìm chút manh mối.

Thấy phản ứng của Lý Hỏa Vượng như vậy, Tiền Phúc lo lắng nói:

"Đừng đi! Cứu ta! Cứu ta!"

Mắt thấy sắp đi đến cuối hành lang, Tiền Phúc dán cả mặt vào hàng rào, khàn giọng hét to:

"Quý...Quý Tai!! Cứu ta với!!"

Lý Hỏa Vượng dừng lại bước chân, hắn xoay người nhìn về phía phòng khống chế phía xa xa:

"Ngươi nói ta là ai?"

"Quý Tai! Ngươi là Quý Tai!”

---

Bên trong nhà vệ sinh nam của bệnh viện Khang Ninh, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển thả đầu dưới vòi nước, mặc cho dòng nước lạnh cọ rửa đầu mình.

“Quý Tai, Quý Tai! Ngươi là Quý Tai!”

Giọng nói của Tiền Phúc lần nữa vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng khiến hắn thống khổ nhắm mắt lại.

Đầu hắn đau giống như là bị nghiền nát ra vậy, chỉ khi ở dưới làn nước máy lạnh buốt mới khiến hắn có thể cảm nhận được một chút ấm áp.

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên khỏi bồn rửa tay, xuyên qua mái tóc ướt sũng nhìn bản thân bị ướt như chuột lột trong gương, còn có một khuôn mặt càng ngày càng xa lạ kia.

“Quý Tai là sao? Không phải Quý Tai là cái tên mà Gia Cát Uyên đặt cho ta khi còn ở trong ảo giác sao? Vì sao hắn lại gọi ta là Quý Tai chứ? Chẳng lẽ thế giới bên kia...”

Một vài ký ức đã biến mất bắt đầu xuất hiện, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu của mình càng ngày càng đau. Hắn lại đưa đầu xuống dưới vòi nước chảy, mặc kệ nước lạnh liên tục xối lên đầu.

Khi Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên lần nữa liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Bản thân hắn ở trong gương không có ngẩng đầu lên mà là đang khom người cúi đầu dưới vòi nước, mặt cho nước lạnh cọ rửa sau ót.

Trong mắt Lý Hỏa Vượng dần hiện lên sự hoảng sợ. Không chỉ vì bản thân trong gương không làm cùng hành động với mình mà còn vì sau ót của mình lại mọc thêm một khuôn mặt giống như mình. Phía trước phía sau đều có một khuôn mặt Lý Hỏa Vượng giống nhau như đúc.

“Hự!” Lý Hỏa Vượng bị dọa sợ hít ngược một ngụm khí lạnh, liên tục lùi ra sau mấy nước. Khi hắn nhìn vào gương lần nữa thì phát hiện trong gương rất bình thường, ngoại trừ Lý Hỏa Vượng đang hoảng sợ ra thì không có thứ gì khác, vừa nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

“Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thế giới bên kia mới là thật? Mọi thứ ở đây đều...?”

Một cảm giác sợ hãi không nói rõ được dâng lên trong lòng Lý Hỏa Vượng khiến hắn muốn ôm chặt thứ gì đó theo bản năng.

Nhưng không lâu sau, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại dâng lên cơn lửa giận, nhưng lửa giận này nhanh chóng bị nỗi sợ hãi đốt cháy sạch:

“Mẹ nó! Lại muốn lừa ta đúng không! Loại chuyện như vậy ta đã trải qua nhiều lần rồi! Ta không thèm tin đâu! Ta bị điên chứ không có bị ngu!”

Nếu như Tiền Phúc từng nhìn thấy luận văn của Dịch Đông Lai, biết được cái tên Quý Tai từ trong đó cũng không nói lên được cái gì cả.

Hơn nữa, nếu Dịch Đông Lai có thể chữa trị cho bản thân, trong thời gian dài cũng không phát bệnh. Điều này đủ để chứng mình đó chính là vì bệnh tình của mình xuất hiện ảo giác, như vậy là đủ rồi.

Lửa giận trong lòng càng ngày càng dữ đội, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nắm chặt tay trái hung hăng đập lên gương. Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng trong gương chia năm xẻ bảy, lúc này hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Đúng là xui xẻo! Quả nhiên không nên tới nơi này nhiều, phiền phức còn chưa giải quyết được mà suýt chút nữa lại bị cái tên bệnh tâm thần Tiền Phúc kia xoay vòng vòng rồi!”

Lý Hỏa Vượng đưa cánh tay cắm đầy kính thủy tinh để dưới vòi nước, nhanh chóng rửa sạch máu. Ngay khi Lý Hỏa Vượng đưa tay rút từng miếng thủy tinh ra, hắn lần nữa nghĩ đến Tiền Phúc.

Mặc kệ tên này gọi mình là gì, có một điểm mà hắn có thể chắc chắn chính là đối phương muốn mình giúp đỡ.

Tên điên này bảo mình cứu hắn ra ngoài, chờ sau khi hắn ra ngoài sẽ giúp mình đối phó với những người đã giám sát và bắt cóc mình.

“Rốt cuộc...có nên làm không đây?”

Lý Hỏa Vượng rơi vào do dự. Tiền Phúc là một tên điên, trong lời nói của hắn có bao nhiêu phần là thật, quả thật có chút khó nói.

Mặc kệ rốt cuộc hắn điên bao nhiêu thì sự tồn tại của những người uy hϊếp mình là có thật, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Hơn nữa, bọn họ sẽ còn tiếp tục ra tay, nếu như mình không nghĩ ra biện pháp giải quyết được bọn họ thì bên cạnh mình sẽ mãi mãi không có ngày nào là yên ổn.

“Chẳng lẽ khi tên Tiền Phúc này ra ngoài rồi là có thể giúp được ta? Có lẽ những lời nói điên khùng kia chỉ là ý nghĩ, mình cần phải nhìn thấu bản chất của hắn.”

“Mẹ kiếp! Chuyện này là thế nào cái này?! Ngươi làm cái gì vậy?”

Bỗng có một giọng nói hoảng sợ của người đàn ông vang lên sau lưng hắn.