"Không được không được, đây là quy định! Sao vừa nãy ngươi không nói vậy đi.”
“Nào có quy tắc cứng nhắc như vậy, hơn nữa đây là bệnh viện tư nhân chứ không phải là bệnh viện công.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay ra, hắn đưa tiền tiêu vặt mấy ngày nay Tôn Tiểu Cầm cho nhét vào trong tay hộ công.
Lý Hỏa Vượng biết rằng mặc dù các bác sĩ kiếm được tiền, nhưng những hộ công này bán sức làm việc mà tiền lương lại không cao lắm.
Ngay sau đó, câu trả lời của hộ công đã xác nhận phỏng đoán của Lý Hỏa Vượng là đúng:
"Khụ khụ...vậy thì nhanh lên đi, nhưng mà tên này điên nặng lắm, nếu như hắn không phản ứng lại ngươi thì ta cũng không thể xen vào được đâu.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức đến gần cổng sắt và hét lớn với bên trong:
"Tiền Phúc, Tiền Phúc!"
Nghe thấy giọng nói của Lý Hỏa Vượng, Tiền Phúc bắt đầu di chuyển, hắn nhúc nhích cơ thể bị trói buộc trong lớp áo trói, bò về phía cửa sắt.
Khi khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn đến gần chấn song sắt của cửa sổ đã là chuyện của tám phút sau.
Lúc này, Tiền Phúc trông rất kỳ lạ, hắn nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng với đôi mắt đỏ ngầu, trong đôi mắt tràn đầy sự kích động, sụp đổ và sợ hãi, nhiều loại cảm xúc thay nhau xuất hiện:
"Cuối cùng ngươi cũng tìm đến ta, cuối cùng ngươi cũng tìm tới ta rồi!! Ta biết chắc chắn ngươi có thể nhìn thấy gian kế của họ mà!”
Nói xong, Tiền Phúc vui mừng đến bật khóc, tiếng khóc tràn đầy sự ủy khuất.
"Nhỏ giọng một chút! Đừng dẫn bác sĩ qua đây!"
Lý Hỏa Vượng lo lắng nhìn về phía hành lang, thấp giọng trách mắng.
Tiền Phúc cố gắng hít mũi một cái, hút nước mũi vào miệng rồi nuốt xuống:
"Ta chờ ngươi lâu lắm rồi! Ngươi có biết lúc ngươi không có ở đây họ đã tra tấn ta như thế nào không?"
"Họ tra tấn ngươi sao? Họ trà trộn vào bệnh viện rồi sao?"
Nghe đến đây, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng căng thẳng.
Tiền Phúc hạ thấp giọng nói xuống, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm hộ công đang trông chừng phía xa:
"Họ trà trộn vào rồi nhưng không nhiều lắm, ngươi phải cẩn thận!"
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói họ là ai?”
Lý Hỏa Vượng hỏi vào chuyện chính.
Tiền Phúc mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, không thể tin được nói:
"Cái gì!? Đến bây giờ mà ngươi vẫn không biết ai đang đối phó với chúng ta sao?”
"Ngươi biết sao?! Họ là ai??"
Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện lên hình ảnh người phụ nữ cầm ô cùng với những người đã bắt cóc hắn, hắn có suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra thân phận của bọn hắn. Tại sao họ lại làm như vậy với mình?
"Tất nhiên là ta biết rồi! Không phải ta đã nói với ngươi sao? Họ là người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử!”
“Mẹ kiếp!”
Nếu không phải có cửa sắt lớn này ngăn cản thì Lý Hỏa Vượng thật sự muốn đánh hắn một trận, hắn cảm thấy tên này đang trêu đùa mình.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng phải chấp nhận sự thật rằng đồng minh của mình là một tên bệnh tâm thần, cho dù đối phương biết một số bí mật nhưng hắn sẽ không thể thoát khỏi thân phận người bệnh tâm thần được.
May mắn thay, hắn đã tiếp xúc nhiều với bệnh nhân tâm thần, cũng biết cách đối phó với họ:
“Phi thuyền của người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử ở đâu?”
Lý Hỏa Vượng hỏi lại Tiền Phúc.
"Họ không có đáp phi thuyền xuống, họ tạm thời không thể xuống được! Nhưng có một số người ngoài hành tinh chòm Sư Tử đã xuống rồi! Hơn nữa có một số người vì công nghệ cao của đám người kia mà luồn cúi trước người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử, phản bội chúng ta! Họ là phản đồ!”
Tuy nói hắn đến tìm Tiền Phúc để hiểu rõ sự tình, nhưng sau khi nghe Tiền Phúc giải thích, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi đánh trống.
Lý Hỏa Vượng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe những tin tức nửa thật nửa giả từ miệng của bệnh nhân tâm thần.
Lý Hỏa Vượng nhíu mày suy tư một hồi, do dự hỏi:
"Ngươi nghe được những tin tức này từ đâu?"
Nếu như mình không thể lấy được thông tin chính xác từ Tiền Phúc, vậy thì có lẽ có thể tìm kiếm từ nguồn thông tin.
"Ngươi nghe được cái này ở đâu?! Không phải rõ ràng trên tấm ván có đinh sao? Chính mắt ta nhìn thấy! Huống chi xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà ngươi cũng không thấy!"
Tiền Phúc trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Đột nhiên, Tiền Phúc vươn một tay ra ngoài cửa sổ, kéo mạnh cổ áo của Lý Hỏa Vượng:
"Lý Hỏa Vượng ngươi phải cứu ta ra ngoài, ngươi phải tìm cách đưa ta ra ngoài!! Chỉ có ngươi mới có thể cứu ta thôi!"
“Ngươi buông tay ra trước đi!”
Lý Hỏa Vượng dùng sức kéo tay đối phương ra, nhưng tay của Tiền Phúc giống như là làm bằng sắt vậy, có làm thế nào cũg kéo không ra.
"Ngươi cứu ta ra ngoài trước, như vậy chúng ta mới có thể hợp lực với những người khác đối phó người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử! Bọn hắn quá mạnh! Bọn hắn thật sự quá mạnh! Nếu chiến đấu một mình thì chúng ta chỉ có thể bị bọn hắn đánh bại từng người một, bọn hắn sợ chúng ta bắt tay với nhau! Cho nên bọn hắn mới chia rẽ chúng ta!”
Lời nói của Tiền Phúc khiến Lý Hỏa Vượng tâm phiền ý loạn. Dường như hắn đã hiểu một số tin đồn, nhưng dường như hắn lại không hiểu gì cả:
"Ngươi có thể đối phó họ sao? Một người điên như ngươi sao có thể đối phó họ được chứ? Nếu ngươi nói ra, ta sẽ tìm biện pháp cứu ngươi!"