Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1049: Không Ổn




Trong văn phòng của Ngô Thành, hắn cầm chiếc cốc dùng một lần thoải mãi trò chuyện cùng đối phương.

"Nghe nói ngươi bị bắt cóc?"

Ngô Thành bưng cốc trà của mình hỏi

“Đó không phải là do ta phát bệnh, thật sự có người muốn bắt cóc ta.”

Lý Hỏa Vượng giải thích với Ngô Thành.

"Đương nhiên rồi, ngươi yên tâm đi, ta không có nói ngươi phát bệnh, nếu ngươi đã để lại hai ngón tay thì nhất định là có người thật, cảnh sát nói như thế nào?"

“Bảo ta đợi, còn sắp xếp đồ vật cho ta. Bây giờ ta muốn ra khỏi tiểu khu cũng không dễ dàng như trước nữa.”

Lý Hỏa Vượng giơ chân trái lên.

"Haha, đừng lo lắng, camera giám sát nhiều như vậy, nhất định sẽ tìm được người. Đúng rồi, ngươi tới đây có chuyện gì vậy?"

"Không làm gì cả, chỉ là muốn kiểm tra một chút xem tình huống hiện tại của ta có thay đổi gì không.”

Lý Hỏa Vượng dĩ nhiên sẽ không có nói thật là hắn đi tìm Tiền Phúc.

"Haha, nếu ngươi ý thức được chuyện này, chứng tỏ bệnh của ngươi đại khái là không có vấn đề gì nữa. Dù sao tới thì cũng đã tới rồi, vậy làm mấy bài khảo sát đi.”

Khi nhận được máy tính bảng rồi nhìn đề kiểm tra trên đó, Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy lo lắng, có lẽ hắn không ý thức được thật ra trong lòng bản thân cũng có một chút hoài nghi bản thân, liệu có phải tất cả những gì hắn đã trải qua trước đây đều là do bản thân bị điên hay không.

Trải qua quá nhiều chuyện, đôi khi Lý Hỏa Vượng không tin nổi cảm xúc của chính mình.

Khi các câu hỏi kiểm tra lần lượt trôi qua, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cố gắng tập trung hết sức.

Làm xong tất cả bài kiểm tra, sau đó kiên nhẫn trao đổi với bác sĩ một phen, nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Ngô Thành, Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi, quả nhiên hắn không điên, những thứ đó đều là sự thật, không phải do hắn bệnh mà sinh ra ảo giác.

"Ngươi đừng quá căng thẳng, cũng đừng lo lắng quá, nếu ngươi thực sự có vấn đề, chúng ta sẽ không cho ngươi xuất viện đâu. Sau khi về nhà, hãy nghỉ ngơi đầy đủ và nhớ uống thuốc đúng giờ."

Nghe Ngô Thành nói như vậy, Lý Hỏa Vượng biết rằng cuộc tái khám của mình đã kết thúc, theo như thủ tục thì hắn nên về nhà, nhưng hắn vẫn còn chuyện phải làm.

Lý Hỏa Vượng đứng dậy nhìn về phía khoa điều trị nội trú, có chút do dự hỏi:

“Đúng rồi, bác sĩ, ta có thể đi thăm những người khác được không? Ta cũng sống ở bệnh viện tâm thần này một thời gian dài, trong quá trình điều trị cũng có quen biết một số bạn bè."

"Ừm, được thôi, ngươi đi đi, dù sao ngươi cũng quen thuộc bệnh viện này, không cần ta dẫn đường đâu nhỉ, những người khác đều đang ở đây đó.”

Khi đến phòng thăm viếng, Lý Hỏa Vượng có một cảm giác kỳ lạ, trước đây hắn thường từ cửa bên trong đi ra, đây là lần đầu tiên hắn đi vào cửa từ bên ngoài.

Lý Hỏa Vượng không thể trực tiếp tìm Tiền Phúc, như vậy thì có chút quá lộ liễu rồi. Hắn thăm hỏi tất cả những người mà hắn khá quen trong bệnh viện tâm thần này, mấy túi hoa quả mua ở cổng tiểu khu cũng đều chuẩn bị cho họ.

Những người khác vẫn tốt, nhưng ngay khi bước ra khỏi phòng của Triệu Đình bị trầm cảm thì Lý Hỏa Vượng lại cảm nhận được ánh mắt u oán từ sau lưng phóng tới.

Lý Hỏa Vượng vươn tay nhẹ vỗ nhẹ lên người Dương Na:

“Ta không có quan hệ gì với nàng cả, về nhà ta sẽ giải thích cho ngươi nghe sau. Bây giờ chỉ còn lại một người bạn cuối cùng thôi."

Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, lo lắng chờ đợi Tiền Phúc đến, nhưng đợi mãi mà đối phương cũng không tới, cuối cùng hắn nhận được một tin cực kỳ xấu:

“Tiền Phúc bị bệnh, đang bị giam trong phòng khống chế, lần sau rồi tới thăm.”

Nghe vậy, trái tim của Lý Hỏa Vượng hẫng một nhịp, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng hắn.

"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là ta tới quá trễ nên những người kia xuống tay với hắn rồi?”

---

Đối với câu trả lời này, Lý Hỏa Vượng đương nhiên không thể từ bỏ ý đồ được. Hộ công kia càng nói bệnh tình của Tiền Phúc rất nặng không thích hợp thăm hỏi thì hắn càng cảm thấy trong đó có chuyện gì đó mờ ám. Hôm nay hắn nhất định phải gặp mặt được Tiền Phúc mới được.

Tuy nhiên, cảm xúc của Lý Hỏa Vượng không quá mãnh liệt, hắn biết đây là bệnh viện tâm thần, nếu như hắn biểu hiện quá bất thường thì sẽ phản tác dụng.

Vì họ đều là người quen nên Ngô Thành đã đứng ra giúp đỡ, cuối cùng hắn cũng có thể gặp mặt Tiền Phúc.

Điều này khiến Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng chứng minh rằng những người kia không có thâm nhập vào trong bệnh viện này, nếu không thì chắc chắc họ sẽ làm mọi cách để ngăn cản hắn gặp mặt Tiền Phúc.

Vì muốn đi vào trong sân, nên Lý Hỏa Vượng đã bảo Dương Na đợi ở bên ngoài, còn hắn thì đi vào trong cùng một vị hộ công.

Chẳng mấy chốc, Lý Hỏa Vượng đã bước vào phòng chăm sóc đặc biệt trước đây hắn từng tới. Khi những cánh cửa và cửa sổ to bằng viên gạch được kéo ra, hắn nhìn thấy những người bên trong mặc áo trói giống như những con ấu trùng, quằn quại trên nền đất mềm, trong miệng còn điên điên khùng khùng nói cái gì đó.

“Tiền Phúc!”

Lý Hỏa Vượng vừa định tới gần, hộ công bên cạnh liền vội đưa tay kéo hắn lại:

“Ngươi làm gì vậy, không phải nói chỉ muốn nhìn một chút thôi sao? Ngươi còn định nói chuyện với tên điên này nữa à?”

“Phiền ngươi châm chước cho ta một chút, người nhà của hắn nhờ ta chuyển lời cho hắn.”

Lý Hỏa Vượng tùy tiện tìm ra một lý do.