Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 105: Tiền Lễ




Khó khăn lắm mới có được chút manh mối, Lý Hỏa Vượng không muốn đến được đây rồi lại đi vào ngõ cụt.

"Lý sư huynh, có chuyện gì vậy? Ngươi có vướng mắc gì với tên nhảy điệu Đại Thần đó sao?"

Lý Hỏa Vượng lắc đầu.

"Không có gì, đây là việc riêng của ta. Mọi người đi ăn sáng đi. Không phải lúc nào cũng có giường để ngủ đâu, vì vậy mấy ngày nay phải nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi rời khỏi thôn này, chúng ta chỉ có thể nằm ở ven đường để ngủ thôi đấy." .

Những ngày sau đó, hắn không đi tìm Lý Chí nữa, cũng chẳng quan tâm bên ấy có động tĩnh gì không.

Hắn biết đối phương lúc bấy giờ hẳn vẫn còn đang giận dữ lắm. Nếu bây giờ Lý Hỏa Vượng đi tìm hắn hỏi về Nhị Thần , e rằng không thỏa đáng, trước mắt cứ để mọi chuyện lắng xuống đã rồi tính.

Lý Hỏa Vượng nghĩ vậy, nhưng trong lúc chờ đợi thì lại có một vài chuyện không may ập đến, Bạch Linh Miểu bị bệnh rồi.

Chuyện này nói lớn thì cũng có lớn mà nói nhỏ thì kì thực nó cũng nhỏ. Nói lớn là bởi ở cái nơi đồng không mông quạnh, hoang vu hẻo lánh này những loại ốm vặt không được xem trọng nên rất dễ bỏ mạng vì chúng.

Nói nhỏ là bởi, nhờ có đan dược do Thanh Phong Quan luyện chế ra mà hắn có thể miễn cưỡng trở thành lang trung, tuy rằng mấy bệnh nặng nặng chút thì không chữa nổi nhưng vài ba cái ốm vặt này đối với hắn chỉ là mắt muỗi!

Lý Hỏa Vượng để Bạch Linh Miểu dựa cái đầu nóng bỏng vào l*иg ngực rồi nhét một viên thuốc màu đỏ vào miệng nàng.

"Lý sư huynh, ta sẽ không chết đâu phải không? Ta không muốn chết ..."

Bạch Linh Miểu lúc bấy giờ đã yếu đến mức lả đi nhưng nàng vẫn cố gắng nắm chặt lấy vạt áo của Lý Hỏa Vượng .

"Nghĩ linh tinh gì vậy, ngươi chỉ bị trúng phong hàn thôi. Người vừa uống thuốc rồi, giờ chỉ cần ngủ một giấc để mồ hôi ra là mọi thứ sẽ ổn cả."

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, Lý Hỏa Vượng vừa ngẩng lên đã thấy Lý Chí đang đứng ở cửa với vợ hắn.

"Thế nào rồi? Ta nghe lão Hương nói em gái ngươi bị ốm hả? Có cần giúp đỡ gì không? "

"Không cần đâu, cảm ơn."

Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng đắp chăn lên người Bạch Linh Miểu, quay người đi về phía hắn.

"Được rồi, ngươi khách sáo gì chứ, lúc trước ngươi mời ta ăn mì, bây giờ ta cũng phải giúp ngươi chứ, đúng không? Bạch Gia Lão Tiên chữa bệnh phải nói là thần sầu. Chỉ cần ngươi không lăm le vợ ta, chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu, lần này ta nhất định phải giúp ngươi."

Ngữ khí của hắn vô cùng tự nhiên, dường như chuyện tối hôm ấy cứa thế mà trôi vào dĩ vãng.

"Nàng ấy chỉ bị phong hàn thôi, không cần mời mấy vị đại Tiên của ngươi đâu. Hơn nữa, "tiền lễ" của mấy vị ấy bọn ta không trả nổi đâu."

Lý Chí sững sờ một chút sau đó lại lại nở nụ cười tươi rói.

"Đúng vậy, đúng là như vậy. Coi như ta hồ đồ đi, các vị Tiên gia kì thực không phải cứ muốn mời là mời được."

"Nhưng mà Lý chân nhân à, ngươi làm đạo sĩ cũng nhàn thật đấy, không biết trừ tà cũng không biết chữa bệnh."

Lý Hỏa Vượng đánh giá nam nhân trước mặt một lần nữa, nụ cười trên môi hắn ta vô cùng tự nhiên.

“Ta đang chữa cho nàng ấy rồi, nàng ấy vừa uống thuốc xong, giờ phải chờ một chút thuốc mới phát huy tác dụng được.”

Lý Chí chỉ đứng đó lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Ngươi làm vậy là không ổn rồi. Ta từng chứng kiến một vài đạo sĩ khác lão luyện vô cùng. Họ chỉ cần vẽ bừa một tấm bùa vàng rồi đốt thành tro pha với nước uống là chữa được bách bệnh."

Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng mỉm cười, hắn thấy bầu không khí thoải mái này đúng là một cơ hội hoàn hảo để mở đầu câu chuyện.

"Lý Chí huynh, chúng ta có thể nói chuyện không? Thê tử của ngươi ấy, nàng ta dường như không phải người bình thường? Ngoài ra những người biết nhảy điệu Đại Thần khác cũng có Nhị Thần như thế này sao? "

Nụ cười trên mặt Lý Chí đông cứng lại.

"Lý chân nhân à, ngươi nói như vậy thì còn gì thú vị nữa. Ngươi cũng là người tu đạo, vì lẽ đó mà ngươi không thể kể cho ta tất cả những bí mật của ngươi đâu đúng không nào?"

"Ta cũng chưa bao giờ hỏi ngươi cái đám giời ơi đất hỡi này từ đâu đến? Đúng chứ?"

Nói rồi hắn đưa tay vỗ nhẹ lưng Lý Hỏa Vượng rồi quay người rời đi cùng thê tử của mình.

Mặc dù bình thường Lý Chí có vẻ nói rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn thầm oán trách Tiên Gia, khiến người khác có thể cảm thấy rằng hắn ta không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thực ra hắn chỉ đang giả vờ mà thôi.

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc, sau đó quay người trở lại phòng để chăm sóc Bạch Linh Miểu.

Vào canh ba đêm hôm đó, hắn bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa sổ khi đang say giấc nồng.

“Rắc~ rắc~”

Cửa sổ gỗ lặng lẽ mở ra, trên đó treo một đôi giày thêu hoa đỏ như máu, nhẹ nhàng lắc lư.