Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 104: Tâm Tố Tiên




Trong căn phòng tối om, Lý Hỏa Vượng rón rén bước đi và cố gắng lần mò tìm kiếm căn phòng của Lý Chí.

“Rắc rắc~”

Cánh cửa dán chữ "Phúc" bị lộn ngược mở ra, một viên đá nhỏ phát sáng nhẹ nhàng len lỏi vào căn phòng.

Ánh sáng yếu ớt le lói trong căn phòng tối đeni, chỉ thấy Đại Thần Lý Chí đang nằm trên giường ngáy "O...O...", còn Nhị Thần thì khăn trùm đầu đỏ đứng ngay ngắn bên giường như bộ y phục bay lơ lửng giữa không trung.

Nghe thấy động tĩnh, Nhị Thần quay chiếc khăn trùm đầu màu đỏ về phái Lý Hỏa Vượng. Nàng ta đứng im im ở đó như thể đang chờ đợi điều gì.

Thành thật mà nói, một buổi đêm trăng thanh gió mát mà có thêm khung cảnh trước mặt này nữa thì quả thực quá là kinh hãi.

“Bây giờ ta thật sự phải ở một chỗ với cái thứ này sao?”

Lý Hỏa Vượng lại hơi đắn đo chút rồi.

Nhưng khi hắn nghĩ đến những điều nàng đã nói với hắn, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đưa tay ra làm đồng tác vẫy vẫy để gọi nàng.

Nhị Thần quả nhiên di chuyển rồi, nàng ta chậm rãi đi về phía cửa như một bóng ma.

Nàng bước ra ngoài, Lý Hỏa Vượng liền lui, một tiến một lui, cuối cùng dừng ở ngoài sân.

Ánh trăng mờ ảo của vầng trăng khuyết trên bầu trời đã xoa dịu tâm trạng lo lắng của Lý Hỏa Vượng lúc này.

Nhị Thần với khăn trùm đầu màu đỏ lại từ từ tiến lại gần, rất gần, gần đến mức lời nói của Lý Hỏa Vượng có thể khiến chiếc khăn trùm đầu đỏ hơi rung lên.

“Hôm qua ngươi định nói gì?”

Móng tay dài màu đen của nàng ta chậm rãi nhấc lên rồi cào rách cánh tay còn lại của nàng trước ánh mắt sững sờ của Lý Hỏa Vượng.

Ngay sau đó, nàng ta chầm chậm dùng máu của chính mình viết lên tấm khăn trùm đỏ.

"Cẩn....thận.....ngươi.....là.....Tâm....Tố....Tiên..."

“Hai người làm cái gì vậy!”

Một giọng nói cất lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, máu đen của máu trên khăn trùm đầu đỏ nhanh chóng bị thu vào trong.

Lý Hỏa Vượng lùi về phía sau hai bước liền nhìn thấy Lý Chí với vẻ mặt tối sầm đang lđi ạch bà lạch bạch bằng đôi chân trần đến bên cạnh Nhị Thần rồi ôm chầm lấy eo nàng ta.

"Ngươi định làm gì hả? Đây là vợ ta!!"

Lý Hỏa Vượng nghe động tĩnh căn phòng phía bên kia, nghĩ nhanh rồi nói:

"Không có gì, ta chỉ là tò mò về dung mạo của tẩu tử thôi."

Lý Chí cảnh giác đánh giá một lượt từ trên xuống dưới Lý Hỏa Vượng. Dường như muốn đánh dấu chủ quyền, hắn nâng một góc của tấm khăn trùm đầu lên rồi cúi mặt vào trong hôn một cái thật kêu.

Khi tấm khăn trùm đầu đỏ đung đưa, Lý Hỏa Vượng mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó nhờ ánh trăng yếu ớt.

“Đó là...vảy?”

Sau đó, Lý Chí quay đầu lại từ trong tấm khăn trùm đầu đỏ và liếʍ chất nhầy màu vàng xanh ở khóe miệng.

"Đây là vợ của ta, nhớ chưa? Ai biểu ngươi làm đạo sĩ làm chi, muốn trách thì tự trách bản thân mình ấy! Có giỏi thì ngươi trở về làm người thường đi, trách ai được chứ! "

Không đợi Lý Hỏa Vượng giải thích, hắn đã cầm đôi bàn tay trắng bệch với móng tay dài ngoằng đen sì của Nhị Thần nhanh chân trở về phòng.

Vảy và chất nhầy màu xanh vàng. Hai hình ảnh này không ngừng hiện lên trong đầu hắn, rốt cuộc Nhị Thần là thứ gì?

Lý Hỏa Vượng và đống tâm sự nặng trĩu trở về đến phòng, Bạch Linh Miễu dường như bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của bọn họ. Lúc này nàng đang quỳ trên giường, hai tay dụi dụi mắt xua đi cơn ngái ngủ.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Hỏa Vượng không nói gì, thổi tắt ngọn đèn dầu đang sáng.

“Không có chuyện gì, đi ngủ đi.”

“Cẩn thận? Ta là Tâm Tố Tiên?”

Lý Hỏa Vượng nằm trên giường suy tư về những lời mà Nhị Thần nói vừa nãy.

"Tâm Tố Tiên là cái gì? Tại sao nàng ấy lại bảo ta phải cẩn thận?"

Ngày hôm sau, khi Lý Hỏa Vượng tỉnh dậy, khi đến thực đường ăn sáng thì thấy Lý Chí đang húp cháo.

Tay phải nắm chặt tay Nhị Thần, hắnn ta đang nói gì đó với một vị tên lão Hương.

"Lão Hương à, đa tạ ngươi đã chiếu cố ta. Hay là thế này đi, để ta thuê một Bảo Gia Tiên cho ngươi. Ta lấy ngươi rẻ thôi, ba mươi đồng, ngươi thấy sao?"

Lý Chí nói đến đây thì dừng lại. Hắn nhìn thấy Lý Hỏa Vượng từ phía xa, nhưng thái độ lại không còn thoải mái như trước nữa.

Thấy thái độ kì lạ của Lý Chí, Lý Hỏa Vượng bước đến nói:

“Lý Chí huynh, ta muốn giải thích chuyện xảy ra vào đêm qua.”

Lý Chí giơ tay lên ngăn Lý Hỏa Vượng nói tiếp. Hắn cau có đáp:

"Hầy, giải thích cái gì chứ? Ta cũng không có bắt bẻ ngươi chuyện gì, đừng tự ý động chạm vào nó nữa đi."

Nói xong, hắn đứng dậy kéo theo thê tử mình rồi đi thẳng ra ngoài.

Lý Hỏa Vượng trầm ngâm nhìn bóng lưng của hai người khuất xa dần.

"Nhị Thần nói ta là Tâm Tố Tiên , nghe có vẻ đây là một danh hiệu đặc biệt gì đó, nàng cũng nhắc nhở ta đừng nhìn Bảo Gia Tiên, có lẽ nàng biết chuyện gì đó liên quan đến ta, ta phải tìm cách lấy được thông tin này từ chỗ nàng ấy."