Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 106: Mời Thần Tới




Lý Hỏa Vượng biết đôi giày này, đây là giày của Nhị Thần, nàng ta chủ động tìm đến hắn rồi.

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với đôi giày thêu hoa:

“Khu rừng ở đầu làng, ta sẽ đến ngay.”

Nhìn thấy đôi giày từ từ thu về, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu rồi lăn người đi xuống giường và bắt đầu mặc quần áo.

Sau đó nhờ có ánh trăng mờ ảo, Lý Hỏa Vượng đi đến rừng cây đầu làng, Nhị Thần đã đứng chờ hắn từ bao giờ.

Lý Hỏa Vượng thận trọng quan sát xung quanh một lượt, nhưng lại không hề phát hiện ra Lý Chí đang đến gần từ phía sau.

“Nhị Thần cô nương, ngươi muốn nói gì với ta?”

Nhị Thần lại dùng những ngón tay đang rỉ máu viết lên chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của mình.

Khoảng cách quá xa nên Lý Hỏa Vượng không tể nhìn rõ được, vì vậy hắn ta vô thức lại gần chiếc khăn trùm đầu đỏ.

"Ngươi...phải... cẩn... thận..."

Vừa viết được nửa chừng, Nhị Thần đột nhiên giơ tay lên rồi dùng móng tay đen của nàng đâm thẳng vào cổ Lý Hỏa Vượng

“Bụp!”

Lý Hỏa Vượng gồng toàn bộ cơ bắp của mình lên rồi nhanh tay tóm lấy tấm khăn trùm đầu đỏ, hắn nhấc chân phải lên, không kiên nể gì mà đặt lên bụng nàng, khóa chặt nàng ta dưới đất.

Mặc dù nguy hiểm đã tạm qua nhưng hai bên cổ Lý Hỏa Vượng đã xuất hiện 4 lỗ đang rỉ máu.

Hắn run rẩy lấy ra vài viên đan dược cầm máu rồi nhét vào miệng. Lý Hỏa Vượng vẫn chưa từng rời tầm mắt khỏi Nhị Thần.

Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ đề phòng nữ nhân từng nhắc nhở hắn phải cẩn thận này lại đột nhiên muốn giết hắn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy dung mạo của Nhị Thần, hắn ta như chết lặng đi.

Mặc dù nàng ta có các đặc điểm trên khuôn mặt biến dạng, khuôn mặt của nàng cũng có những đặc điểm của nhiều loài thú khác nhau như rắn vảy xanh, nhím lưng kim, và tai cáo. Nhưng với những đường nét còn lại của con người, hắn vẫn có thể nhìn ra đây là dung mạo của Lý Chí.

Không, đây phải là Lý Chí với hình hài nữ nhân. Làn da của ả ta không còn giống nhiều với làn da của người bình thường nữa.

Nửa bên miệng của ả có một cái răng dài và lớn nhô ra như răng của thú ăn thịt. Nửa còn lại là đôi môi trái tim được ả cố tình tô một lớp son lên.

Ý thức được Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy dung nhan thật của mình, "Lý Chí" lấy tay che miệng lại như hồ ly, rồi nở nụ cười vô cùng sắc sảo.

"Sau khi thăm dò ngươi một thời gian, Tâm Tố của ngươi không chỉ vẫn giữ được nguyên vẹn mà chúng còn chưa bị kẻ khác cướp mất. Vận khí của ngươi tốt thật đấy!"

"Sau khi thăm dò ngươi một thời gian, Tâm Tố của ngươi không chỉ vẫn giữ được nguyên vẹn mà chúng còn chưa bị kẻ khác cướp mất. Vận khí của ngươi tốt thật đấy!"

Có hai giọng nói cất lên, một là ở phía trước mặt hắn và giọng nói còn lại là từ trong khu rừng tối xung quanh.

“Tùng tùng tùng!!”

Một hồi trống dài từ trong khu rừng vang vọng ra.

"Mời~Thần~a~"

"Mời~Thần~Tới~"

Thanh âm vang dội đặc hữu của Lý Chí từ trong rừng truyền ra, thân thể quái dị của Nhị Thần cũng phối hợp run rẩy theo.

"Trời xuống núi Tây sắc tối đen, nhà nhà hộ hộ đều đóng cửa, hỉ thước quạ đen ghé đại thụ, chim sẻ ba ba trú mái hiên, đại lộ ngắn~~~a!"

Giọng điệu mời thần của Lý Chí đột nhiên dừng lại, điều này rõ ràng làm cho Nhị Thần bất ngờ, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt và khóe môi đang nhếch lên của hắn.

"Ngươi cố ý đến thăm dò ta, sao ta lại không thể thăm dò ngược lại ngươi? Ta đã bị các hòa thượng lừa gạt một lần, ngã một lần khôn một lần, nói gì nói cũng phải biết đề phòng một chút."

Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, trong rừng cây liền truyền đến tiếng bước chân rải rác, đó là đám của Cẩu Oa và gã ngốc.

Đám người này cầm vũ khí trong tay, đẩy Lý Chí đang dùng tay che cái miệng đầy máu tươi đi về phía trước. Còn cái trống mà lúc trước Lý Chí dùng để gọi thần thì bị Tiểu Mãn cả người lông đen cầm chặt.

Lý Hỏa Vượng đưa tay lấy trống cũ từ tay Tiểu Mãn, rồi ở trước mặt Lý Chí, ném nó xuống đất một kiếm đâm xuống. Phốc một tiếng, mặt trống căng rất nhanh đã bị đâm thủng một cách dễ dàng.

"Thoạt nhìn thứ này là thứ quan trọng nhất của ngươi, nhưng nếu đã không có trống, thì dù ngươi muốn có muốn gọi tiên gia thì chắc cũng không gọi được nữa nhỉ?"

Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Lý Hỏa Vượng phát hiện mặc kệ Tiên gia lợi hại như thế nào, thì người gọi thần chung quy vẫn là thân phàm xác tục, chỉ cần khống chế được thì hết thảy đều dễ làm.

Nhìn hàn quang lưỡi đao bắn ra bốn phía, dù bị cho ăn một gậy vào miệng nhưng trên mặt Lý Chí không có bất kỳ sợ hãi thậm chí là hận ý nào, trái lại lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.

"Thật ra ta vốn không thể làm chủ được chuyện này."

Keng một tiếng, lưỡi kiếm màu đen sắc bén đã đặt ở dưới cổ Lý Chí.