Mặc dù hắn bị điên, nói năng bậy bạ, nhưng lời hắn nói thực sự rất linh nghiệm, camera giám sát bị người ta sửa đổi, hơn nữa còn có người gây bất lợi cho mình, những chuyện này quả thật đều tồn tại, Lý Hỏa Vượng không dám coi thường.
Dương Na cũng không hỏi nhiều như vậy, thấy Lý Hỏa Vượng cần mình giúp đỡ, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, gật đầu nói:
"Được."
Thừa dịp Tôn Hiểu Cầm rời đi, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Dương Na xuất phát.
Nhưng hắn còn chưa ra khỏi tiểu khu liền bị bác Tề chống nạnh dẫn theo hai lão nhân chặn lại ở trước cổng tiểu khu:
"Tiểu Lý, ngươi đi đâu vậy? Người nhà ngươi đâu?"
“Đi bệnh viện Khang Ninh.”
Lý Hỏa Vượng thành thật trả lời.
"Ngươi đến bệnh viện tâm thần làm gì? Có lý do chính đáng nào không?"
Lúc này, trong mắt bác Tề lập tức mang theo sự hoài nghi sâu sắc.
Thấy ánh mắt của bác Tề nhìn mình như đang nhìn tội phạm, Lý Hỏa Vượng trực tiếp trả lời:
"Ngươi cũng biết ta là bệnh nhân tâm thần mà, ngươi nói ta đi bệnh viện tâm thần làm gì? Đương nhiên là đi tái khám rồi. Sao, cái này cũng không được phép?"
---
Dù Lý Hỏa Vượng là đối tượng hỗ trợ và thăm hỏi trọng điểm của văn phòng khu phố, trong tình huống bình thường không thể để hắn ra khỏi tiểu khu.
Tuy nhiên, việc bệnh nhân tâm thần đến bệnh viện tâm thần tái khám vô cùng hợp lý, không có lý do gì để từ chối. Xét cho cùng, nếu không được đi bệnh viện tâm thần tái khám, đứa trẻ này mà phát bệnh thì rắc rối lớn rồi.
"Ngươi phải nói sớm là đi tái khám chứ, lại điền đơn đi. Cô gái à, ngươi là người đi cùng hắn sao? Ngươi là gì của hắn?"
Sau khi Lý Hỏa Vượng điền xong một số mẫu đơn dưới sự giám sát của bác Tề, một chiếc xe đi nhờ đã đậu ở lối vào của tiểu khu.
Hai người Lý Hỏa Vượng chưa kịp ngồi vào xe, bác Tề đã chui đầu vào chỗ tay phụ lái trước, dặn dò tài xế:
“Tiểu Vương! Bình xăng đã đổ đầy chưa? Nhớ kỹ, chỉ xuống ở bệnh viện Khang Ninh, tuyệt đối không được dừng xe giữa đường, toàn bộ hành trình phải giữ điện thoại kết nối!”
“Ta còn phải đi quầy trái cây mua chút đồ.”
Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh xen vào.
"Không phải ngươi đi tái khám sao? Đi bệnh viện tâm thần thì mua hoa quả gì chứ?!"
Trong mắt bác Tề tràn đầy cảnh giác, tựa hồ sợ Lý Hỏa Vượng sẽ nhân cơ hội này mà bỏ chạy vậy.
"Ở đó ta có quen không ít bạn bè, lúc đi tái khám tiện thể thăm hỏi bạn bè của ta không được sao?”
"Bạn bè quen biết ở trong bệnh viện tâm thần? Cũng bị tâm thần nhỉ?"
Vì chuyện này mà giày vò thêm một trận, cuối cùng kết thúc bằng việc Dương Na đi siêu thị trong tiểu khu mua.
Dù tướng mạo của người lái xe đi nhờ trông giống với viên cảnh sát trước đây, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Bất luận là giám sát hay là bảo vệ đều không quan trọng, dù sao hắn cũng không muốn lộn xộn trên đường.
Khi Lý Hỏa Vượng và Dương Na ngồi lên xe, xe đi nhờ bắt đầu quay đầu đi vào trong làn xe. Khi tốc độ của chiếc xe tăng dần, hắn dựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cau mày nghĩ về tất cả những chuyện mà hắn đã trải qua trước đây.
"Rốt cuộc những người đó là ai? Rốt cuộc họ muốn làm gì mình? Trên người mình có thứ gì đáng giá mà họ dòm ngó sao?”
Hỏi người khác những vấn đề này thì đều không có câu trả lời, thậm chí báo cảnh sát cũng không được. Hơn nữa, họ cũng không tin tưởng mình, hiện tại manh mối duy nhất của mình chính là Tiền Phúc ở bệnh viện Khang Ninh.
Nếu họ có thể sửa đổi nội dung của camera giám sát, vậy thì có khả năng rất lớn là trước đó người đã bỏ kim tiêm vào thức ăn của mình cũng là do họ làm.
"Nhưng mà...nhưng mà tại sao chứ? Nếu họ muốn giết ta, thì có thể trực tiếp bỏ thuốc độc vào thức ăn của ta là được rồi mà, nhưng tại sao lại muốn bỏ kim tiêm?"
"Đâm kim chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm ta bị thương. Đợi đã, chẳng lẽ họ thực sự đang cố tình chia rẽ ta và Tiền Phúc như những gì Tiền Phúc đã nói sao? Khiến ta nghi ngờ hắn rồi cuối cùng rời xa hắn?”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng càng quyết tâm phải gặp mặt Tiền Phúc.
Cảm nhận được cảm xúc của Lý Hỏa Vượng, Dương Na đan tay vào mười ngón tay hắn rồi nắm thật chặt, im lặng an ủi đối phương
Lý Hỏa Vượng quay người lại, nở nụ cười an ủi với nàng:
“Không sao, ta chỉ trở lại bệnh viện hỏi một chút chuyện mà thôi, làm xong sẽ trở về."
"Được rồi, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng không cần phải chiến đấu một mình nữa, ngươi còn có ta mà."
“Ừm.”
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như ở trên sân thượng đêm đó.
Xe ô tô chạy nhanh trên đường, thời gian từng chút trôi qua, khi gần đến bệnh viện Khang Ninh, trái tim của Lý Hỏa Vượng dần trở nên bồn chồn hơn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng xe ô tô cũng dừng lại, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Dương Na đi đến bệnh viện Khang Ninh tường trắng cửa sổ xanh kia.
Người chào đón Lý Hỏa Vượng vẫn là bác sĩ điều trị của hắn Ngô Thành, so với việc điều trị cho bệnh nhân trước đây, đãi ngộ bây giờ Lý Hỏa Vượng rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.