“Đại tỷ, có thể ra đây không? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Dương Tiểu Hài đứng trên một cái sàn được dựng trên mặt biển, gọi về phía chiếc thuyền gỗ được buộc ở đó.
Sau khi Dương Tiểu Hài nhìn thấy đại tỷ từ bên trong đi ra, hắn đưa đại tỷ đi xa một chút, giả bộ do dự lên tiếng hỏi:
“Đại tỷ, bây giờ ngươi còn thiếu người không?”
“Sao thế? Không thích ứng với cha ngươi, muốn đi cùng ta hả? Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đừng giống như trẻ con.”
Dương Tiểu Hài trầm mặc, nhìn mấy đứa nhóc ôm mấy viên đá, chạy vào trong lều đổi bạc.
Có thể nhìn ra, bọn chúng rất giỏi việc này, tốc độ nhanh nhẹn, không hề phát ra tiếng động.
Sau khi đại tỷ bày tư thái của trưởng tỷ dạy bảo Dương Tiểu Hài xong, sau đó lên tiếng nói:
“Muốn theo ta cũng được, dập đầu xin lỗi cha ngươi, ta biết ngươi rất giận, nhưng bất kể hắn nói khó nghe thế nào, thì vẫn là cha ngươi.”
“Chỉ cần cha bớt giận, thì ta đưa ngươi đi, ngươi là đệ đệ của ta, cho dù tạm thời không lo nổi, ta cũng có thể tìm công việc khác cho ngươi làm trước.”
“Ngươi cũng đừng chê, Hán Quốc chúng ta đang đánh nhau với Hậu Thục, nhưng ai cũng nhìn được ra Hậu Thục sắp thua rồi, đợi đại thắng, ngươi cũng có một phần công lao.”
Khi thấy mấy đứa trẻ ôm bạc rời đi, Dương Tiểu Hài bèn giả bộ ngoan ngoãn gật đầu, đi về thuyền của mình.
Vào trong khoang thuyền, khi thấy bạc trong lòng mấy đứa nhóc, Dương Tiểu Hài thở nhẹ nhõm.
“Được! Mau chóng thu dọn, chúng ta đi ngay bây giờ!”
Thực ra cũng không có gì thu dọn, những thứ khác đều bị Trì Bạch Thủy bán rồi.
Nhân lúc ban đêm, Dương Tiểu Hài đưa bốn người khác lần lượt mang theo ít bạc lén lút đi về phía đất liền, trong lúc đó cũng không phải là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng bất luận là ai bị kinh hãi tỉnh lại, Hủ Mục Như Ý đó cũng có thể khiến họ bình tĩnh lại, đợi khi họ hoàn hồn, Dương Tiểu Hài đã đi xa, đều nghĩ rằng mình bị ảo giác và nằm mơ.
Cuối cùng rời khỏi được căn nhà gỗ được dựng trên biển một cách an toàn, đám người Dương Tiểu Hài men theo con đường nhỏ chạy về đất liền.
Tuy hắn rất mệt, buổi tối cũng rất lạnh, nhưng Dương Tiểu Hài lại cảm thấy mình được sống lại, hắn phải về nhà! Về nhà thực sự của hắn!
“Đương gia! Nghỉ một lúc đi, mấy đứa nhóc không theo được!”
Nghe thấy lời phía sau, Dương Tiểu Hài quay đầu thì nhìn thấy mấy đứa nhóc ôm bạc mệt thở hổn hển.
Không có xe ngựa, bạc lại nặng, đương nhiên chạy rất mệt, nhìn con đường đất thanh lạnh một cái, Dương Tiểu Hài đưa tay lấy chồng bạc của mấy đứa nhóc khoác lên bạc của mình.
“Được, vậy nghỉ một lúc, nhưng chúng ta không được ngủ. Ba Thục và Hán Quốc gì đó đang đánh nhau, chúng ta phải mau chóng về Thanh Khâu.”
Đúng lúc đám người Dương Tiểu Hài ngồi bên đường thở hổn hển, hắn bỗng nhìn thấy con đường ven biển lại có ánh lửa, như rồng lửa dài cuồn cuộn.
“Không ổn! Họ tỉnh rồi!”
Dương Tiểu Hài ôm bạc định chạy tiếp, nhưng xung quanh các hướng con đường lại cũng có lửa, hắn đã bị bao vây!
Dương Tiểu Hài không có chỗ để chạy nhanh chóng nhìn thấy những khuôn mặt cầm lửa đó, họ là người thân ngư dân của mình, người dẫn đầu là cha của mình.
Điều này cũng không có gì, nhưng khi Dương Tiểu Hài nhìn thấy mẹ của mình đứng bên cạnh hắn với ánh mắt né tránh, đầu óc lập tức như bị búa đập một cái.
Bị người ta phát hiện mình muốn bỏ chạy cũng không là gì, nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ là mẹ của mình nói ra bí mật, lại mà người mẹ tốt với mình nói ra bí mật!
“Tốt lắm, rất tốt! Muốn chạy phải không! Còn cầm bạc bỏ chạy!”
Trì Bạch Thủy trông vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên.
Sắc mặt đại tỷ trong đám đông cũng tái xanh, nàng hiểu trước đó Dương Tiểu Hài gọi mình ra, chỉ là để lừa mình lấy bạc.
“Mẹ kiếp, đánh một trận thật đau cho ta! Không được nương tay, chết thì ta chịu trách nhiệm!”
Cùng với Trì Bạch Thủy lên tiếng, Dương Tiểu Hài nhìn thấy đại ca, nhị ca của mình dẫn theo một đám thanh niên vén tay áo đi về phía mình.
“Cút ra!”
Dương Tiểu Hài tức giận vung mạnh Hủ Mục Như Ý tron tay, lập tức vẻ mặt đám người đó mơ màng ngẩn ngơ tại chỗ.
Cảnh này khiến ngư dân xung quanh sợ đến lùi lại phía sau mấy bước, kinh hồn bạt vía nhìn thứ trong tay hắn.
“Đó là cái gì? Đó là cái gì?”
“Chắc là gọi hồn phải không? Ngũ Oa nhà họ Trì biết gọi hồn!”
Trong lúc đám người bàn tán xôn xao, đại tỷ của Tiểu Hài lập tức vui mừng nói:
“Đó là pháp khí! Đó là pháp khí gọi hồn! Là đồ tốt!”
“Huyện lệnh đại nhân nói, giao thứ này lên, ít nhất có thể đổi lấy chức quan bát phẩm! Hơn nữa đồ càng tốt, thì càng đổi được chức quan tốt!”
Lời vừa được nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức rực lửa, bàn tán xôn xao.
Thấy những người này không bị mình dọa sợ, ngược lại còn hưng phấn, Dương Tiểu Hài biết sự việc không ổn rồi.
“Chốc nữa tất cả theo ta! Chúng ta xông vào rừng! Vào rừng rồi chia nhau chạy! Chạy được người nào thì được người đó!”
Dương Tiểu Hài nói xong, vung mạnh Hủ Mục Như Ý trong tay về phía đám đông bên trái, ánh mắt của đám người đó bắt đầu mơ màng.
“Chạy thôi!”
Dương Tiểu Hài dẫn đám người này nhanh chóng chạy xuyên qua đám người mơ màng, chen về phía trước.