Hóa ra người nhà cũng có người xấu, thậm chí còn xấu xa hơn cả người ngoài nhiều!!
“Được rồi, cha à, đừng phí lời vô ích nữa.”
Đại tỷ nháy mắt với Nhị đệ và Tam đệ, hai người lập tức hiểu ý kéo cha mình đi vào phía trong mui thuyền.
“Không có chuyện gì cả, mọi người giải tán đi, xin lỗi mọi người nhiều, vì chút chuyện nhỏ này mà làm hại mọi người đêm hôm khuya khoắt còn ngủ không ngon.”
Sau khi giải tán người Đản gia bốn phía xong, nàng đi đến bên cạnh Dương Tiểu Hài, lấy tư thái là trưởng bối oán trách hắn:
“Có chuyện gì với ngươi vậy? Đều là người một nhà cả, không nói nhẹ nhàng được sao?”
Dương Tiểu Hài cúi đầu, quai hàm phồng lên, hai tay nắm chặt khẽ run, tựa như đã sớm đưa ra quyết định nào đó trong lòng.
Thấy thái độ của đối phương như vậy, đại tỷ cũng bất đắc dĩ:
“Tối hôm nay Tam thúc ra biển đánh cá, đêm nay ngươi ngủ trên thuyền của hắn đi, có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói.”
Đại tỷ nói xong liền đưa tay chỉ con thuyền nhỏ lẻ loi trở trọi trên mặt biển cách đó không xa.
Dương Tiểu Hài yên lặng gật đầu, dẫn theo ba đứa trẻ khỉ bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch cùng với Triệu Tú Mai đi về phía con thuyền kia.
Con thuyền này rất nhỏ còn bị hỏng nữa. Bên trong khoang thuyền bị thấm nước, Dương Tiểu Hài nản lòng thoái chí ngồi nơi đó như một bức tượng.
“Đương gia à? Chúng ta làm gì đây?”
Triệu Tú Mai có chút run rẩy dựa lên vai Dương Tiểu Hài, nàng thực sự rất sợ.
Hoàn cảnh ở đây khiến nàng nhớ lại những chuyện kinh khủng mà mình đã trải qua bên trong hang thổ phỉ trước đây.
“Nơi này không phải là nhà của ta, họ cũng không phải là người nhà của ta! Về nhà, chúng ta về nhà, về thôn Ngưu Tâm đi.”
Triệu Tú Mai nhìn Dương Tiểu Hài từ một bức tượng dần dần trở lại thành người sống, biểu cảm nhớ nhung mãnh liệt hiện ra trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên.
“Những sư huynh đệ ở thôn Ngưu Tâm mới thật sự là người nhà của ta! Thôn Ngưu Tâm mới thật sự là nhà của ta!”
Thời điểm khi còn làm ăn mày, trong cơn đói khổ lạnh lẽo, hắn đã vô số lần tưởng tượng xem người nhà của mình như thế nào, họ sẽ đối xử tốt với mình ra sao.
Nhưng giờ phút này cuối cùng hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Nếu họ thật sự tốt với mình như vậy thì lúc trước cũng sẽ không bán mình đi. Những ý nghĩa trước đó của hắn hoàn toàn chỉ là mong muốn của một mình hắn mà thôi!
“Chúng ta đi kiểu gì đây? Xe và bạc đều bị cha chồng cầm đi hết rồi.”
Vẻ mặt Triệu Tú Mai xót xa nói.
“Lấy đi rồi thì lấy về lại thôi, rõ ràng số bạc đó là của ta, họ dựa vào cái gì không hỏi ta một câu mà đã lấy đi chứ!”
Dương Tiểu Hài nắm chặt nắm đấm:
“Bây giờ số bạc kia đều đang ở chỗ đại tỷ, lúc nữa ta tìm cớ dẫn đại tỷ đi ra ngoài, đứa trẻ khỉ vào đó trộm bạc ra.”
“Có bạc thì có thể mua lại xe ngựa và ngựa. Sau khi lấy được bạc rồi thì chúng ta thừa dịp đêm hôm khuya khoắt khi họ ngủ say rời đi! Quay trở về Thanh Khâu.”
Có một chuyện mà Dương Tiểu Hài không nói đó chính là nếu không có bạc thì người nhà của mình cũng sẽ không gia nhập vào được tà giáo Pháp Giáo kia.
“Được!”
Nghe thấy vậy, Triệu Tú Mai lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên bản thân không nhìn nhầm người.
Ngay khi hai người đang bàn bạc chi tiết kế hoạch, bên ngoài khoang thuyền chợt vang lên giọng nói, hai người lập tức ngậm miệng lại.
“Ngũ Oa tử à, trời lạnh rồi, ta có đem chăn mền cho ngươi với vợ ngươi đây.”
Đó là giọng nói của mẹ hắn, trên mặt Dương Tiểu Hài lộ ra sự dịu dàng. Ở nơi này chỉ có mẹ hắn là nguồn ấm áp duy nhất của hắn mà thôi.
Hắn đi ra ngoài dẫn mẹ mình vào trong.
“Ôi chao, nơi này sao có thể ở được chứ, cũng rỉ nước hết rồi, ngươi nhìn này.”
Ngay khi mẹ Dương Tiểu Hài đang phàn nàn, Dương Tiểu Hài cẩn thận nhìn nàng nói:
“Mẹ, ta phải đi rồi, ngươi có muốn đi cùng ta không? Ta dẫn ngươi đi đến núi Ngưu Tâm hưởng phúc.”
“Cái gì? Ngũ Oa tử, mẹ bị điếc, không nghe thấy gì cả. Ngươi nói gì vậy?”
Dương Tiểu Hài kéo mẹ mình đi ra ngoài khoang thuyền, hoa tay múa chân chỉ về phía đất liền phía xa xa, cuối cùng giúp đối phương hiểu được ý của mình.
“Ngũ Oa tử, sao ngươi lại muốn đi. Ta vừa mới gặp lại ngươi mà, sao ngươi lại phải đi rồi.”
Mẹ của Dương Tiểu Hài chảy nước mắt, đau khổ van xin hắn.
Dương Tiểu Hài bi thương lắc đầu, hắn cũng không hề muốn rời xa mẹ mình. Ở nơi này cũng chỉ có mẹ hắn đối xử tốt với hắn mà thôi.
“Là bởi vì cha ngươi sao? Đều là người một nhà cả, có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện với nhau chứ.”
Dương Tiểu Hài khuyên cả buổi nhưng vấn không thuyết phục được đối phương rời đi theo mình. Cuối cùng chỉ có thể dặn dò mẹ mình đừng có nói với cha.
“Vậy thì được rồi, ta không nói cho cha ngươi đâu. Ngũ Oa tử à, khi nào đến nơi thì nhớ phải viết thư báo bình an cho ta đó. Sau này nếu có đi ngang đây thì nhớ quay trở về thăm nhà một chút nha.”
Nhìn mẹ mình cẩn thận đi trở lại thuyền, trên biển phía xa có ánh sáng hình như là có thuyền đỗ cạnh bờ, nhưng bây giờ Dương Tiểu Hài không quan tâm đến cái này, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Thừa dịp đêm tối, hắn đi về phía thuyền của đại tỷ mình.