Dương Tiểu Hài không ngừng vung Như Ý, từng đám ngư dần chìm vào mơ hồ, khi thấy sắp chui ra khỏi vòng vây, một luồng sáng lạnh bên trái lóe lên mang theo xiên cá nhọn bay đến, trực tiếp đâm vào mu bàn tay cầm Hủ Mục Như Ý của Dương Tiểu Hài.
Trong cơn đau dữ dội, Hủ Mục Như Ý tuột khỏi tay rơi đến chỗ không xa.
Dương Tiểu Hài cố chịu cơn đau đang đi chạy đến nhặt, một chiếc xiên cá lại bay đến, trực tiếp đóng chân trái của hắn vào mặt đất.
Trì Bạch Thủy tỏ vẻ mặt đắc ý nhặt Hủ Mục Như Ý lên, đến trước mặt Dương Tiểu Hài, thấy vẻ mặt hắn đầy tức giận trừng nhìn mình, trực tiếp giáng một cái vào mặt:
“Có đồ tốt như vậy lại giấu đi!”
“Đương gia!”
Triệu Tú Mai chặn trước mặt Dương Tiểu Hài, nhìn sang Trì Bạch Thủy với vẻ mặt thất vọng.
“Cha, đều là người một nhà, không cần thiết gây ầm ĩ đến mức này mà.”
“Người một nhà? Ai là người một nhà với ngươi!”
Trì Bạch Thủy tát một cái lên mặt Triệu Tú Mai.
Nhìn thấy Dương Tiểu Hài nhịn đau, bảo vệ Triệu Tú Mai phía sau mình, Trì Bạch Thủy cười lạnh lùng nói:
“Ngũ Oa Tử, vợ của ngươi cũng khá đấy, có lẽ có thể bán được không ít tiền, phụ nữ bán dễ hơn trẻ con nhiều.”
“Ngươi muốn làm gì!”
Dương Tiểu Hài nhìn hắn bằng ánh mắt ăn thịt người.
“Ôi trời, cứ làm như ngươi chịu ấm ức vậy, ngươi xem người làm gì, lừa mẹ ngươi, lừa cha ngươi! Ăn trộm bạc trong nhà! Còn lén giấu bảo bối không nói cho người nhà biết, ngươi là con người hả!”
“Tiểu Hài!”
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía có tiếng nói, họ nhìn thấy một đạo sĩ mặc đạo bào màu đỏ có ba thanh kiếm sau lưng từ bên ngoài chen vào trong.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Dương Tiểu Hài, nhìn thấy tay và chân hắn chảy máu, và cả Hủ Mục Như ý trong tay Trì Bạch Thủy cùng với vải đen trên vai đại tỷ bên cạnh, lập tức hiểu ra.
“Ngươi là bạn của hắn?”
Trì Bạch Thủy tỏ vẻ mặt khinh thường hỏi xong, liền đưa tay thô lỗ đẩy Lý Hỏa Vượng.
“Lớn như vậy rồi còn chơi với trẻ con, có mất mặt không? Cút cút cút! Đây là việc của chúng ta, người ngoài như ngươi tham dự cái gì.”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn từ đầu đến chân, đưa tay phải ra sau lưng cầm Tử Tuệ Kiếm, nói rõ từng chữ:
“Mẹ kiếp, ngươi là ai?”
“Soạt!”
Cùng với hàn quang lóe lên, cái đầu với vẻ mặt kinh ngạc của Trì Bạch Thủy vυ"t lên trời.
---
“Bành!”
Cái đầu của Trì Bạch Thủy lăn dưới đất, cuối cùng lăn đến bên chân của đại tỷ Dương Tiểu Hài.
Vẻ mặt của nàng từ lạnh lùng biến thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc biến thành kinh hãi, nước mắt rưng rưng trong khoang mắt nàng.
“Cha!”
Vừa dứt lời, dường như đã mở công tắc nào đó, tiếng vù vù xung quanh vang lên, tiếng mắng chửi và xiên cá cùng bắn về phía Lý Hỏa Vượng.
Xiên cá cắm vào l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng, rồi nguyên xi chui ra phía sau hắn.
Hai chân Lý Hỏa Vượng dậm mạnh xuống đất, tay cầm Tử Tuệ Kiếm xông về phía họ.
Bây giờ hắn rất bận, không có thời gian dây dưa với những người này.
Hơn nữa vết thương trên người Dương Tiểu Hài, lại thêm hành động cướp Hủ Mục Như Ý của lão già đó, cùng với cô gái pháp giáo đó, dường như cũng không có gì để nói, trực tiếp ra tay thì thực tế hơn.
Thấy Lý Hỏa Vượng chỉ có một mình, thanh niên trai tráng trong các ngư dân muốn dùng kỹ năng bắt cá trên biển, ăn ý vây giết hắn.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng bắt đầu ra tay thực sự, trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi máu tanh, hắn bắt đầu chém giết không hề suy nghĩ.
Hình xăm trên người có thể khiến bọn họ như cá gặp nước dưới nước, nhưng lúc này không thể bảo vệ họ, kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng không ngừng lướt qua cơ thể của các ngư dân, không ngừng chém cơ thể có hình xăm vẩy rồng của họ.
Hai người Dương Tiểu Hài và Triệu Tú Mai cứ vậy đứng một bên, trợn mắt há hốc miệng nhìn thi thể dưới đất càng lúc càng nhiều, đó đều là người thân của hắn.
Lúc này Dương Tiểu Hài muốn hét lên gì đó với bóng hình của Lý Hỏa Vượng, nhưng nhất thời không biết phải nói gì.
Trận chiến còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, nhìn thấy thực lực đáng sợ của Lý Hỏa Vượng, cơn phẫn nộ của các ngư dân vừa nổi lên đã nhanh chóng tiêu tan.
Bọn họ chạy tán loạn như chim chóc muông thú, bỏ chạy thục mạng về phía biển xa xôi, lần này càng là tấm bia của Lý Hỏa Vượng, không có chút phản kháng.
“Lý sư huynh! Đủ rồi! Đủ rồi!”
Cuối cùng Dương Tiểu Hài cũng hét lên.
Lý Hỏa Vượng không dừng lại, nhưng hắn không đuổi theo những người khác, mà trực tiếp xông đến cô gái chân nhỏ đeo miếng vải đen trên vai, trong những người này chỉ có một pháp giáo này.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng xông đến cô gái chân nhỏ đó giơ trường kiếm trong tay, phía sau vang lên giọng của Dương Tiểu Hài.
“Lý sư huynh, đừng!”
Lưỡi kiếm chém về phía cái đầu dịch sang một tấc, chém bay chân trái của nàng.
Cầm trường kiếm nhỏ máu, Lý Hỏa Vượng quay người, nhìn Dương Tiểu Hài ở chỗ không xa.
“Sao thế? Ngươi quen biết tín đồ pháp giáo này à?”
“Ta...ta…”
Dương Tiểu Hài nhìn sang Trì Bạch Thủy đầu một nơi thân một nơi, và đám ngư dân ngã trong vùng máu, cái miệng run run của hắn mở ra, đau khổ day dứt nói:
“Không...ta không quen.”
“Soạt!”
Cùng với lưỡi kiếm văng ra một đường máu dưới đất, Dương Tiểu Hài mở to đôi mắt nhìn thấy cơ thể đại tỷ của mình đan xen trái phải, đứt thành hai đoạn.
Ngay sau đó, cả người Dương Tiểu Hài mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.