Song, đôi mắt của nó vô cùng có hồn. Nhìn vào đôi mắt đó, Lý Hỏa Vượng có cảm giác như đang thực sự nhìn vào một sinh vật sống.
Vào lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhìn thấy Bảo Gia Tiên hơi động đậy một chút.
“Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ ta bị hoa mắt rồi?”
“Đừng nhìn…”
Một giọng nói rất nhỏ và mảnh mai vang lên từ phía sau. Lý Hỏa Vượng giật mình ngoảnh đầu lại liền mặt đối mặt với Nhị Thần với cái khăn trùm đầu đỏ rực.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ một hơi thở nhẹ của Lý Hỏa Vượng cũng có thể khiến chiếc khăn trùm đầu màu đỏ nhẹ nhàng dao động.
Giờ đây trong lòng Lý Hỏa Vượng nặng trĩu suy tư.
"Người này là người sống thật sao? Tại sao nàng lại bảo ta không nhìn?"
Lý Hỏa Vượng khẽ liếc Lý Chí đang cúi đầu kiểm đếm lại số tiền, hạ giọng xuống thấp nhất hỏi:
“Ngươi có điều gì muốn nói với ta phải không?"
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, một đôi tay trắng ngần với móng tay dài nhẹ nhàng cầm vào góc của tấm khăn trùm rồi từ từ kéo lên.
"Ừng ực…"
Lý Hỏa Vượng nuốt một ngụm nước bọt và nắm chặt Đạo Linh trong tay, lúc này hắn hơi có chút căng thẳng.
“Nga à, mau đi thôi, đến thôn dân mượn giường ngủ nào.”
Nhị Thần trùm lại khăn rồi quay người vội vã đuổi theo.
…
“Có ai không?”
Tiếng gọi của Lý Hỏa Vượng vang vọng trong không gian tịch mịch trống trải.
Hắn bối rối cực độ, hắn nhìn trái rồi nhìn phải, hắn thấy mình đang đứng trên một cây cầu gỗ, xung quanh bốn bề chỉ có một màu đen kịt của bóng tối.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, nhấc chân lên và tiếp tục đi về phía trước. Mỗi khi hắn nước một bước, cây cầu gỗ này lại có tiếng cót két vang lên.
Không biết đã qua bao lâu, hắn bỗng cảm nhận được có thứ gì đó đang chuyển động ở phía xa, Lý Hỏa Vượng vô cùng sửng sốt, hắn vội lao về hướng đó.
Nhưng khi đến gần, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ được đó là thứ gì, cơ thể hắn dường như bị đông cứng lại, hắn ngỡ ngàng nhận ra đó là Bảo Gia Tiên của Lý Chí.
Bảo Gia Tiên này không còn là hình nộm bằng đất sét nhỏ bằng lòng bàn tay như trước nữa mà kích thước của nó to gấp ba lần Lý Hỏa Vượng. Nó chầm chậm quay đầu lại nhìn hắn, âm thanh của những viên đá chà vào nhau vang vọng trong không gian tưởng chừng như vô hạn. Con ngươi của nó không có tròng đen mà chỉ toàn một màu trắng phớ trông cực kì đáng sợ.
"Đây không phải cầu gỗ hay gì cả! Bấy giờ ta đang đứng trên thanh xà của trần nhà người ta!"
Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh lúc này của mình.
m thanh kẽo kẹt vang lên, vài lớp dây thừng đỏ trên người Bảo Gia Tiên bị xé toạc ra, trên người nó mọc ra chi chít những cánh tay mới bằng đất sét. Chúng vừa phẩy tay xua đi cơn bụi trần mù mịt vừa tung những cước đấm tiến thẳng về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vội quay người bỏ chạy, song, cùng lúc đó một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ khổng lồ ngay lập tức bao phủ lấy hắn, quấn trọn cả cơ thể hắn.
"Đừng nhìn..."
Một giọng nữ cực kỳ mảnh mai và thanh tao cất lên.
“Hù!”
Lý Hỏa Vượng lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh chợt tỉnh dậy, hắn nhanh chóng đảo mắt một vòng phát hiện không có Bảo Gia Tiên, cũng chẳng có khăn trùm đầu màu đỏ nào cả, thì ra tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mộng.
Nhìn xuống Bạch Linh Miểu bên cạnh, Lý Hỏa Vượng kéo chăn bông đắp lại qua vai nàng rồi xoay người rời khỏi giường, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Vầng trăng tròn trịa vẫn yên vị trên bầu trời, có vẻ hắn chưa ngủ được bao lâu.
Nhìn lớp gạch đen bên ngoài, Lý Hỏa Vượng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Nhị Thần với chiếc khăn trùm đầu màu đỏ rõ ràng là muốn nói gì đó với hắn, nhưng bị Lý Chí vô tình cắt ngang.
"Nàng ấy muốn nói gì? Tại sao nàng ấy không cho ta nhìn Bảo Gia Tiên?"
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt lông mày suy tư về vấn đề này.
Nữ nhân tên Nhị Thần này không nói nửa lời, không ăn cũng không uống, so với Lý Chí dễ tính khác thường, nàng ấy cực kỳ thần bí.
Người như vậy đột nhiên nói chuyện với hắn, hẳn phải có hàm ý đặc biệt nào đó.
"Rốt cuộc nàng ta có chuyện gì mà chỉ có thể bí mật nói cho ta, lại còn không cho Lý Chí biết? Lý Chí muốn hại ta sao?"
Hắn vốn định kêu Lý Chí nhảy điệu Đại Thần, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện này. Giờ thì Lý Hỏa Vượng bắt đầu do dự rồi, suy cho cùng thì bọn họ cũng không phải quá thân thiết.
Hắn từng cân nhắc đến việc nhờ người khác nhảy, nhưng cho dù có tìm được người khác nhảy được điệu Đại Thần e rằng cũng không đảm bảo được độ tin tưởng.
Nếu muốn kiếm thì tốt nhân nên kiếm ai đó quen thuộc một chút sẽ tốt hơn.
“Ta phải hỏi riêng Nhị Thần cho rõ xem rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra mới được."
Lý Hỏa Vượng thầm hạ quyết tâm.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn bầu trời đen kịt, quay vào mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ đỏ sậm rồi nhanh chân rời khỏi căn phòng, những căn nhà gỗ của những người cùng làng với Lý Chí cách nhau không xa, Lý Chí và những người khác đang ở gần đó.