Đêm đó, Dương Tiểu Hài nằm trằn trọc trên võng, cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này.
"Đứa trẻ khỉ tay chân linh hoạt, hay là ta dứt khoát bảo đứa trẻ khỉ nhân lúc đêm hôm trộm hết bạc của đại tỷ? Như vậy họ sẽ không thể trở thành Pháp Giáo rồi?"
Ngay khi Dương Tiểu Hài vừa mưới có chút manh mối, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng khỉ kêu chít chít ở bên ngoài. m thanh này không thể nào là người bình thường phát ra được, chỉ có đứa trẻ khỉ làm khỉ quen rồi mới có thể làm được.
“Có chuyện gì vậy?”
Dương Tiểu Hài xoay người xuống võng, rón ra rón rén nhảy qua đầu Tam ca, đi ra ngoài thuyền.
Vừa mới đi ra, Dương Tiểu Hài thấy một cảnh tượng khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Cha và Nhị ca đang dùng dây thừng trói đứa trẻ khỉ đi về phía xa.
"Cha! Ngươi đang làm cái gì vậy!"
Giọng nói Dương Tiểu Hài run rẩy hét lên.
Trì Bạch Thủy ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Hài, trên mặt không có bất kỳ hoảng sợ nào, nói như chuyện hiển nhiên:
"Không phải ngươi nhặt được ba đứa trẻ này trên đường sao, dù sao chúng cũng vô dụng, dứt khoát bán lấy tiền cũng được."
Lúc này, Dương Tiểu Hài cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn cảm nhận được nỗi đau thấu xương. Đôi môi hắn khẽ run rẩy, tiến lên một bước:
"Cha, toàn bộ tiền trên xe ngựa ta đều cho ngươi, ngay cả xe ngựa cũng cho ngươi rồi, tại sao ngươi lại bán trẻ con?”
"Chút tiền đó mà nhiều à? Ba đứa trẻ này rất giống khỉ, chắc chắn đã được đào tạo qua rồi, có thể bán được với giá tốt. Sau khi đổi tiền về thì bảo đại tỷ ngươi mua cho ngươi một chức quan trong triều đình, hai ba tháng sau là kiếm lại được rồi.”
Lúc này Dương Tiểu Hài nhìn người cha vô cùng xa lạ trước mặt, trong lòng hắn chợt dâng lên nỗi sợ hãi:
"Có thật là lúc trước vì không đủ ăn nên mới bán mình đi không? Tại sao đối phương lại bán người một cách dễ dàng như vậy?" ?"
Trì Bách Thủy không buồn để ý đến Dương Tiểu Hài, nháy mắt với con trai mình, hai người tiếp tục lôi đứa trẻ khỉ đi ra ngoài.
"Dừng lại! Ta nói dừng lại!!"
Dương Tiểu Hài đứng ở trước mặt hai người, ánh mắt không chút do dự, lấy Hũ Mộc Như Ý từ trong ngực ra:
"Thả họ ra!"
"Hừ! ngươi nói chuyện với cha ngươi như vậy sao! Ngứa da lắm đúng không!"
"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Năm đó tại sao ngươi lại bán ta!!"
Hai mắt Dương Tiểu Hài đỏ lên nhìn chằm chằm vào hắn hét lớn.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào chuyện ta là cha của ngươi! Quỳ xuống cho ta!"
Trì Bạch Thủy xắn tay áo lên.
Giọng nói của hai người đã đánh thức người trên những chiếc thuyền khác, ngay sau đó những người khác của Đản gia cũng đi ra. Sau khi hiểu sơ qua lý do, họ bắt đầu mồm năm miệng mười bắt đầu khuyên can.
"Ngũ Oa Trì gia à, ngươi như vậy là không được, dù sao hắn cũng là cha ngươi, chút chuyện nhỏ này ngươi phải nghe theo hắn, ngươi không thể không hiếu thuận như vậy được.”
"Đúng đó, dù sao ba đứa trẻ này cũng không phải Long Hộ của chúng ta, bán được thì cứ bán đi."
"Được rồi, được rồi, cứ làm như vậy đi, mau khấu đầu nhận lỗi với cha ngươi đi, đều là người một nhà cả, đừng bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà làm loạn khó coi."
---
“Còn ngơ ra đó làm gì nữa, nhanh lên, tranh thủ tạ lỗi với cha ngươi đi, đêm hôm khuya khoắt đừng làm ầm lên.”
“Cái này mà là con trai ta thì ta đã treo lên đánh nát mông từ lâu rồi.”
Dương Tiểu Hài không thể tin được nhìn những người Đản gia xung quanh, những người mà bản thân gọi là thân thích.
Trong mắt họ, đứa trẻ khỉ căn bản không phải là người mà chỉ là hàng hóa dùng để mua bán thôi!
Dương Tiểu Hài từ từ di chuyển tầm mắt, cuối cùng nhìn về phía cha ruột của mình Trì Bách Thủy, nỗi chua xót tràn đầy l*иg ngực hắn.
Không chỉ là đứa trẻ khỉ mà ngay cả là con ruột như mình cũng giống vậy, trong mắt đối phương họ cũng chỉ là đồ vật dùng để đổi bạc mà thôi!
Lúc này, Trì Bách Thủy nhìn thấy Dương Tiểu Hài hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, hắn lập tức cảm giác bản thân bị Dương Tiểu Hài làm cho mất mặt trước láng giềng hàng xóm rồi.
Hắn xắn tay áo lên, đi đến trước mặt Dương Tiểu Hài, hung hăng cho đối phương một bạt tai:
“Quỳ xuống cho ta!”
Cảm nhận được cơn đau trên mặt, nỗi đắng chát trong lòng lập tức tiêu tan thay vào đó là lửa giận không thể nói rõ được lập tức dâng lên trong lòng Dương Tiểu Hài, đốt cháy da đầu hắn.
“Ta không quỳ đó! Dựa vào cái gì mà bắt ta phải quỳ! Loại người như ngươi không xứng làm cha!”
Hai tay Dương Tiểu Hài dùng sức đẩy Trì Bách Thủy ra, nắm chặt hai tay giận dữ hét lên.
“Mé nó! Thằng nghịch tử!”
Trì Bách Thủy thẹn quá hóa giận nhìn xung quanh một chút rồi nhặt thanh gỗ mang theo người phòng thân lên định đập lên đầu Dương Tiểu Hài.
Mẹ Dương Tiểu Hài còn có Nhị ca, Tam ca bên cạnh rối rít tiến lên phía trước, ba chân bốn cằng ngăn cản hai người họ.
Trong lúc đang giằng co, đại tỷ liền đứng dậy cho cha mình một bậc thang.
“Thôi bỏ đi cha à, không cần phải bán ba đứa trẻ này đâu. Hơn nữa lúc này thời buổi loạn lạc, trẻ con thì bán được mấy đồng chứ, số bạc kia cũng đủ dùng rồi.”
Nghe vậy, Trì Bách Thủy thả thanh gỗ trong tay ra nhưng lời nói trong miệng lại càng khó nghe hơn.
“Ta nói cho ngươi biết này Ngũ Oa tử! Ta là cha của ngươi! Nhất định ta sẽ bán ba đứa trẻ kia của ngươi! Nếu ngươi còn dám nói nhảm thì lão tử bán cả mẹ ngươi! Ta đã nói là làm quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
Dứt lời, ánh mắt Dương Tiểu Hài nhìn Trì Bách Thủy lập tức thay đổi, lúc trước hắn vẫn luôn không hiểu vì sao Xuân Tiểu Mãn lại muốn giết cha nàng như vậy. Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao rồi.