"Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, đây là Ngũ đệ của ngươi, hôm qua mới trở về."
Thấy hình xăm trên người Dương Tiểu Hài, đại tỷ hài lòng gật đầu:
"Ngũ đệ à, trở về thì tốt, ngươi kết hôn chưa? Có muốn ta làm mai cho ngươi không?"
"Hahaha, chuyện này thì không cần đâu, tiểu tử này lợi hại, tìm được vợ rồi.”
Sau khi hai người vừa đi vào mui thuyền, Triệu Tú Mai vẻ mặt kinh hãi đi tới bên cạnh Dương Tiểu Hài, dùng đôi tay lạnh lẽo nắm chặt tay hắn:
"Đương gia à, đây là Pháp Giáo tạo phản đó! Chúng ta mau chạy thôi!"
Trong mắt Dương Tiểu Hài hiện lên một tia do dự, cuối cùng vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, đi theo họ vào trong khoang thuyền:
"Để ta đi xem xem có thuyết phục được hay không."
Nói thế nào thì họ đều là người nhà của hắn, hắn không thể mặc kệ họ được.
Trưởng nữ Trì gia về nhà mẹ đẻ, bữa cơm trưa cũng thịnh soạn hơn mọi ngày. Nhưng sự chú ý của Dương Tiểu Hài hiển nhiên không có đặt trên mâm cơm, mà là suy nghĩ xem nên khuyên đại tỷ mình như thế nào.
"Cha! Trong nhà cha còn có bao nhiêu bạc nữa? Đưa hết cho ta đi. Để ta đi móc nối quan hệ xem có thể cho người nhà chúng ta ăn đồ ăn công lương hay không."
Nghe đối phương nói như vậy, Dương Tiểu Hài lập tức lo lắng không quan tâm tới cái gì khác, vội vàng đứng dậy:
"Đại tỷ, không thể làm như vậy được! Pháp Giáo này là tà giáo phản nghịch! Ngươi làm như vậy là đang đẩy gia đình chúng ta vào hố lửa đó!"
Nói rồi, Dương Tiểu Hài liền kể toàn bộ chuyện lúc trước Pháp Giáo bao vây thôn Ngưu Tâm còn có chuyện mà bà lão Pháp Giáo đã làm ở huyện thành cho họ nghe.
Tuy nhiên, khi hắn vừa nói xong, Dương Tiểu Hài thấy đại tỷ và cha mình nhìn nhau rồi phá lên cười.
"Ngũ đệ à, ngươi còn nhỏ nên không hiểu, ta đương nhiên biết bọn hắn tạo phản, trước khi tạo phản họ là tà giáo nhưng nếu tạo phản thành công thì sao?”
Đại tỷ ý vị thâm trường nhìn Dương Tiểu Hài một cái, bưng chén rượu cá lên uống một ngụm:
"Nếu lần tạo phản này thành công thì không phải là tạo phản mà gọi là khởi nghĩa! Pháp Giáo này cũng không phải tà giáo mà là Quốc Giáo!Ngươi hiểu ý của ta chứ?"
"Ta không hiểu được!"
Dương Tiểu Hài dùng sức lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói:
"Tà giáo chính là tà giáo! Họ đã giết rất nhiều người! Họ xem mạng người như cỏ rác!"
"Nực cười!"
Trì Bạch Thủy tức giận đập bàn:
"Quan lại Hậu Thục trước đây không xem mạng người như cỏ rác sao? Không phải đều là một dạng cả à! Chỉ vì mò ngọc trai cho họ nên mẹ ngươi mới bị điếc! Cái này chết tiệt còn tốt hơn! "
“Bây giờ triều đình mới nổi lên, khắp nơi đều thiếu người, lúc này không đi làm quan, chẳng lẽ dựa vào việc đánh bắt cá mò ngọc trai để chuyển mình sao?”
Thấy Dương Tiểu Hài nắm chặt nắm đấm đứng ở nơi đó, vẻ mặt Trì Bách Thủy không kiên nhẫn khoát tay:
"Bỏ đi bỏ đi, tiểu tử như ngươi lông còn chưa mọc đủ, ta nói cho ngươi thì ngươi cũng không hiểu, dù sao về sau cứ nghe cha nói là được rồi.”
Nói xong, hắn nhìn về phía con gái lớn:
"Cứ làm theo lời ngươi nói, tiền ngươi gửi về cũng không có tiêu xài hoang phí, Ngũ đệ ngươi còn mang về không ít bạc, ngươi cứ cầm lấy đi hết mà dùng.”
Tính tình hai cha con đều hấp tấp, cơm nước xong xuôi liền bắt đầu hành động. Số bạc cùng với xâu tiền giấu ở dưới đáy rương đều bị lấy ra.
Hơn nữa, xe ngựa của Dương Tiểu Hài cũng bị lật tung lên, mọi thứ hắn mang ra từ thôn Ngưu Tâm đến đây đều bị chuyển ra ngoài.
"Đừng có tiếc của, đưa số bạc này cho đại tỷ của ngươi bảo nàng giúp ngươi đổi một chức quan còn có tác dụng hơn việc cứ giữ khư khư số tiền này!”
Vẻ mặt Trì Bách Thủy đầy đắc ý nói.
Dương Tiểu Hài dắt tay vợ mình, thẫn thờ nhìn đồ đạc của mình bị dọn ra từng thứ một. Hắn không có tiếc số bạc kia mà chỉ là đột nhiên cảm thấy người nhà dường như không quá giống như trong tưởng tượng của mình, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu không sao nói rõ được.
Chẳng phải người nhà nên tương thân tương ái sao, cho dù giống như Lữ gia ban cũng được mà.
"Cha, thật sự là không được đâu! Pháp Giáo giết người đó! Họ thật sự là những tên giết người không chớp mắt! Ngươi cứ như vậy là khiến cả nhà chúng ta đều biến thành người xấu đó!"
Dương Tiểu Hài cố gắng khuyên nhủ lần cuối. Hắn vẫn không thể nào trơ mắt nhìn người nhà của mình đi chịu chết được.
"Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, trên đời này làm gì có người thiện kẻ ác! Thật đúng là đồ con nít ranh!"
Cứ dọn đi như vậy, dọn cho đến khi ngay cả xe ngựa và ngựa đều bị bán sạch, cũng không có ai hỏi Dương Tiểu Hài lấy một câu.
Như cảm nhận được điều gì, đứa trẻ khỉ và Triệu Tú Mai đều yên lặng đứng bên cạnh hắn, không đi đâu cả, vẻ mặt cũng không còn vui vẻ như trước.
"Đương gia à, chúng ta trở về thôn Ngưu Tâm đi, nào có chuyện như vậy chứ."
Lần đầu tiên Triệu Tú Mai thuyết phục Dương Tiểu Hài.
Dương Tiểu Hài nhìn mẹ ruột đang bưng một bát chất đầy thức ăn đi về phía mình, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười gượng gạo:
"Chờ chút đã, ta phải nghĩ cách."
Cả ngày hôm nay, đầu óc Dương Tiểu Hài rất loạn, muốn xông tới cứng rắn ngăn cản người nhà, nhưng xung quanh đều là người thân của mình, hơn nữa nếu thật sự động tay thì không tốt lắm, huống chi mình lại không thể ra sát chiêu được.