Khi hắn còn chưa tỉnh hồn nhìn xung quanh liền thấy cha mẹ mình đang ở một bên lo lắng khoa chân múa tay, ra hiệu cho hắn dập đầu xuống.
Khi nhìn thấy hình xăm vảy rồng dính máu trên cơ thể mình, Dương Tiểu Hài vừa tỉnh khỏi giấc mộng nhận ra rằng đó chỉ là một phần của quá trình gia nhập Long Hộ chứ không phải những người thân trưởng bối này muốn sát hại mình.
Sau khi hiểu ra, Dương Tiểu Hài vội vàng làm theo chỉ dẫn của bọn họ, lần nữa dập đầu trước bức bích họa Ngao Vô Chi.
Bận rộn theo những trưởng bối mặc áo choàng cá này một lúc, sau hai nén hương, Dương Tiểu Hài cuối cùng cũng bước ra khỏi đền Long Vương tràn đầy hương khói.
"Mẹ à, sao ngươi không nói gia nhập Long Hộ sẽ có chuyện này chứ, đúng là đau quá.”
Dương Tiểu Hài hít một hơi khí lạnh vươn tay sờ lên hình xăm rướm máu trên người mình.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, hắn muốn nói cho cha mẹ mình biết nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào.
"Đúng là quá yếu ớt. Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi mà chút đau này còn sợ cái gì!”
Trì Bạch Thủy chán ghét nhìn Dương Tiểu Hài một cái, chắp tay sau lưng xoay người rời đi.
Nhìn thấy phản ứng của cha mình, trong lòng Dương Tiểu Hài bỗng nhiên có chút tủi thân.
Không phải hắn sợ đau, nhưng hắn cảm thấy ngay cả chuyện này mà đối phương cũng không thèm nói trước với mình một tiếng.
Mặc dù đây là cha ruột của mình, nhưng trên đường đi, hắn cũng đã nhìn ra Lữ Trạng Nguyên làm cha như thế nào, ông ta sẽ không làm như vậy.
Đúng lúc này, Dương Tiểu Hài cảm thấy cánh tay chợt mát lạnh. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy mẹ mình đang cầm một túi tàn hương cẩn thận thổi lên người mình.
"Ngũ Oa tử đừng có khóc, chỉ cần dùng tàn hương lau đi là cầm máu được rồi. Đợi lát nữa trở về ta nấu cho ngươi hai quả trứng gà, bồi bổ cho ngươi.”
Nghe đối phương nói như vậy, Dương Tiểu Hài cảm thấy toàn thân ấm áp. Mặc dù cha mình không tốt, nhưng mẹ hắn lại giống hệt như hắn tưởng tượng khi còn bé.
“Mẹ, ta không có đau.”
Dương Tiểu Hài khẽ lắc đầu, dìu nàng đi ra ngoài.
Mặc dù quá trình có chút quanh co, nhưng nghĩ đến việc hiện tại mình cũng coi như là đã tiến vào gia môn, hắn liền không có bất kỳ cảm giác gì nữa.
Khi trở lại thuyền của Trì gia, Dương Tiểu Hài nhìn thấy cha mình ở trần thân trên đang bơi dưới nước. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì Trì Bách Thủy đã đưa tay kéo mắt cá chân hắn khiến hắn rơi thẳng xuống nước.
Dương Tiểu Hài giãy giụa muốn trèo lên nhưng lại bị Trì Bách Thủy cưỡng ép ấn xuống nước.
Sau một hồi vật lộn dưới nước, cho đến khi Dương Tiểu Hài vùng vẫy mệt rồi, hắn cũng không cảm thấy mình thở không nổi nữa.
Dương Tiểu Hài dường như hiểu ra điều gì đó, hắn khẽ khua tay trong nước, lại liếc nhìn cha mình đang ở trong nước, sau đó hắn bắt đầu bơi nhanh.
Vào lúc này, Dương Tiểu Hài cuối cùng đã hiểu tại sao phu tử ở thôn Ngưu Tâm lại nói là như cá gặp nước rồi.
Hắn cảm thấy dường như mình đã thực sự biến thành một con cá, bơi lội tự do trong nước mà không hề cảm thấy chút trúc trắc nào.
Sau khi chơi trong nước một lúc và cảm thấy hơi khó thở, lúc này hắn mới ngoi lên khỏi mặt nước thở hổn hển.
Chân Dương Tiểu Hài đạp nước, vừa mừng vừa sợ nhìn hình xăm trên người mình, hắn có thể bơi nhanh như vậy nhất định có liên quan đến hình xăm vừa mới xăm trên người.
"Hừ! Nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, người làm cha như ta còn có thể hại con trai mình sao?”
Trì Bách Thủy vẻ mặt đắc ý, hai tay chống lên mạn thuyền leo lên.
“Cha, chúng ta gia nhập vào Long Hộ là có thể bơi nhanh dưới nước sao?”
Dương Tiểu Hài bơi đến mạn thuyền theo hắn.
"Vậy cũng không đúng, chuyện Long Vương Gia ban thưởng này không thể nói cho người ngoài biết được, chỉ có thể cho người nhà mình dùng thôi.”
Dương Tiểu Hài đưa tay sờ hình xăm còn chưa bớt sưng trên người, nhất thời không biết nên nói gì mới phải, nhưng hắn vẫn cảm thấy cha mình nên dặn dò hắn trước một tiếng trước khi làm một việc gì đó.
"Cha! Cha!"
Tiếng kêu khiến Dương Tiểu Hài cùng Trì Bạch Thủy nhìn sang, Dương Tiểu Hài thấy muội muội của mình lúc này vừa kích động vừa kinh hỉ kêu lên:
"Cha! Ngươi đóan thử xem là ai trở về!"
Ngay khi nàng đang nóng lòng muốn nói trước, một người phụ nữ chân bó từ phía sau đẩy nàng ra:
"Cha, ta về rồi, thân thể vẫn còn cường tráng nha?"
Người phụ nữ chân bó tính cách cởi mở này trông hơi giống mẹ của Dương Tiểu Hài, dựa trên tuổi tác để đoán thì người này hẳn là đại tỷ của mình.
Chỉ là giờ phút này, Dương Tiểu Hài căn bản không có cảm giác vui mừng khi lần đầu tiên nhìn thấy đại tỷ, mà là lộ ra vẻ kinh hãi khi nhìn thấy miếng vải đen treo trên tay áo của đại tỷ!
Pháp Giáo! Dương Tiểu Hài nhớ lại những tên Pháp Giáo đã bao vây thôn Ngưu Tâm!! Nhóm người này còn xấu xa hơn cả thổ phỉ đạo tặc, không ngờ đại tỷ của mình cũng gia nhập vào trong đó!
Ngay khi Dương Tiểu Hài còn đang ngẩn ngơ, hắn liền nhìn thấy cha mình đi tới, quan sát tấm vải đen trên vai của đại tỷ.
Sắc mặt của hắn không khó coi mà ngược lại vô cùng vui vẻ kinh ngạc:
"Ồ?! Những gì ngươi viết trong thư thật sự không có nói dối? Ngươi đúng thật là làm việc cho triều đình sao? Bây giờ triều đình còn cần phụ nữ chân bó hả?”
"Cha, ta trả một ít bạc, đừng nói đến phụ nữ chân bó mà ngay cả cụ già rụng hết răng, đứa trẻ còn chưa mọc đủ lông thì chỉ cần muốn ăn công lương đều có thể đi vào ăn!”
Hai cha con nói cười rôm rả đi về phía mui thuyền trên mặt nước.