Qua lời giới thiệu của mẹ mình, Dương Tiểu Hài mới biết thì ra những người Đản gia mà hắn gặp trên đường đều có quan hệ thân thích với mình.
Hơn nữa vai vế cũng rất hỗn loạn, thậm chí hắn còn phải gọi một cô nương trẻ hơn mình là bà cô.
Nhưng mà Dương Tiểu Hài lại không hề để ý, ngược lại hắn còn rất vui vẻ. Bản thân hắn không còn cô đơn một mình nữa, trên đời mình mình còn có nhiều người nhà như vậy.
Sau khi giới thiệu xong bậc cha chú, tiếp theo sẽ là bậc hậu bối. Mẹ Dương Tiểu Hài kéo hắn đi vào trong thuyền.
“Hai đứa này là con của nhị ca ngươi, là cháu trai của ngươi.”
Nàng đưa tay chỉ vào hai đứa trẻ mặc yếm ở đuôi thuyền nói.
Hai đứa cháu trai ngoại trừ hơi gầy thì cũng khá tốt, nhưng những sợi dây trói trên người chúng khiến Dương Tiểu Hài cảm thấy rất chướng mắt. Đây không biết là đang nuôi trẻ con hay là nuôi chó đây.
Dương Tiểu Hài nhìn cảnh tượng này cảm thấy không được tự nhiên. Hắn không khỏi liếc mắc nhìn ba đứa trẻ khỉ ở bên cạnh xe ngựa đang quan sát xung quanh, ban đầu họ cũng bị trói như vậy.
“Mẹ, tại sao lại trói mấy đứa cháu lại vậy?”
Dương Tiểu Hài nhịn không được hỏi.
Tuy nhiên, mẹ của Dương Tiểu Hài bị điếc nên vẫn không nghe thấy hắn nói gì, nàng kéo hắn quay trở lại.
Lúc này, Giang nhị lang ở bên cạnh đi tới giải thích nghi hoặc cho hắn:
“Ngươi ở trên bờ lâu rồi nên không hiểu, nuôi trẻ con ở trên thuyền chính là nuôi như vậy, nếu mà không trói thì rất dễ bị rơi xuống nước. Nhị thúc của ngươi chính là vì vậy mà mất đó.”
"Là vậy sao? Vậy thì cũng không thể trói đến khi lớn chứ?"
“Sao có thể trói đến lớn chứ. Chờ thành niên rồi thì đi miếu Long Vương thắp hương vào Long Hộ là có thể thả ra rồi.”
"Long Hộ? Long Hộ là cái gì?"
“Như chúng ta chính là Long Hộ, giống như nhập nguyên quán vào từ đường trên bờ vậy.”
Dương nhị lang vươn tay sờ lên hình xăm trên người.
"Ồ~"
Dương Tiểu Hài ra vẻ hiểu biết gật đầu. Hóa ra trước đó chủ thuyền nó đủ các loại quy củ đều không phải là bịa ra mà là có lý do cả.
"Cha! Ngươi đoán xem ai tới đây? Ngũ đệ trở về rồi!"
Nghe được giọng nói của Nhị ca ở đầu thuyền, trong lòng Dương Tiểu Hài lập tức căng thẳng, cha?
Khi Dương Tiểu Hài dẫn theo mẹ mình trở lại đầu thuyền liền thấy một người đàn ông trung niên nói năng thận trọng, tuổi tác nhìn nhỏ hơn Lữ Trạng Nguyên một chút, cái cổ thô ráp, trên tay và trên người đầy những hình xăm hình vảy cá giống nhau.
“Cha?”
Dương Tiểu Hài vô cùng căng thẳng tiến lên một bước.
Ngay sau đó, hắn thấy cha mình từ đầu thuyền bên kia nhảy trở lại đầu thuyền của mình, đưa tay xắn tay áo kiểm tra vết bớt nhàn nhạt kia của mình.
Ống tay áo lại được vén xuống, cha của Dương Tiểu Hài quay người lại, nhìn người Đản gia đứng đông đúc xung quanh hét lên:
"Hôm nay đứa con thứ năm của ta trở về! Đây là chuyện đại hỉ! Tối nay đừng có nấu ăn nữa! Hôm nay Trì gia chúng ta mở tiệc Thủy Tịch!!”
Khi nghe thấy tiếng vỗ tay của những người dân sông nước xung quanh mình, Dương Tiểu Hài cảm động nhìn người đàn ông nhỏ bé bên cạnh mình, sự căng thẳng trong lòng lập tức biến mất.
Đêm hôm đó, cuối cùng Dương Tiểu Hài cũng nhìn thấy Thủy Tịch của người sông nước trông như thế nào. Lúc này thuyền của mỗi hộ gia đình tản ra, chừa lại một con đường thủy.
Hai chiếc thuyền gỗ nhỏ được đặt trên những mâm đồ ăn lớn nhỏ, bắt đầu nhanh chóng đi đi lại lại vây quanh bên mép đường thủy này, để cho người khác lấy thức ăn, đây chính là Thủy Tịch.
Không biết có phải bởi vì người dân sông nước không thể lên bờ hay không mà gia vị cũng không có nhiều, món ăn chủ yếu là các loại cát lắt cùng luộc.
Chỗ hắn cũng có một ít đồ ăn trên bờ nhưng mà những đồ ăn đó đều biến mất nhanh nhất, thậm chí cả bánh nướng cứng ngắc mà Dương Tiểu Hài dùng để làm bữa trưa trên đường cũng không thấy đâu.
Đêm hôm nay, Dương Tiểu Hài ăn cá nhiều hơn nửa đời trước đây mà hắn đã ăn, có đủ loại cá trước nay hắn chưa từng thấy còn có những loại hải sản được bày la liệt.
Dương Tiểu Hài mặc kệ những thứ này là cái gì, cầm lấy nhét vào miệng. Bây giờ tâm trạng của hắn chỉ có thể dùng từ vui vẻ để diễn tả.
Hắn cầm một con ốc biển dài hút phía trước nó, sau đó học theo dáng vẻ của Tam ca hút mạnh vào phía sau đít của con ốc dài, thịt từ hai đầu có mùi vị khác nhau.
Liếc nhìn cha mình đang nâng ly với các bậc cha chú ở trong mui thuyền, Dương Tiểu Hài hỏi huynh đệ bên cạnh mình:
“Mà này Tam ca à, theo như ta nhớ không lầm thì nhà chúng ta có bốn đứa con mà? Một người nữa đi đâu rồi?”
Hắn nhớ rất rõ, ban đầu vị công công kia cũng chắc chắn với Dương Tiểu Hài là hắn có bốn huynh đệ tỷ muội.
Nhị ca ở bên cạnh mở con sò dính máu bỏ vào miệng, cắn một miếng lớn rồi đáp:
“Chúng ta còn có một đại tỷ, nàng rất lợi hại, nhà chúng ta có thể vực dậy đều dựa vào nàng cả.”
"Đại tỷ của chúng ta đi làm con dâu nuôi từ bé cho một gia đình giàu có, thường xuyên gửi tiền về nhà. Nếu không, ta cùng Nhị ca của ngươi thật sự không kiếm được vợ đâu.”
“Ồ, ra là vậy.”
Dương Tiểu Hài nghe vậy có chút tiếc nuối, lần này bản thân lại không nhìn thấy một người nhà nữa.