Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1031: Đến Nơi




Nghe thấy lời này, Dương Tiểu Hài hiếu kỳ hỏi:

“Lâu vậy à? Vậy ông chủ thuyền, ngươi có qua lại với ngư dân không?”

“Từng qua lại, đương nhiên có qua lại rồi, kiếm cơm trên biển, sao lại không qua lại với họ chứ?”

Nói đến đây, ông chủ thuyền ngồi trên ghế đẩu bỗng nhiên ngồi thẳng người, bắt đầu kéo cần câu rung lắc.

“Vậy...họ là người thế nào? Dễ tiếp xúc không?”

Dương Tiểu Hài căng thẳng hỏi.

Tuy nói hắn đã biết người nhà mình là ngư dân, sống trên biển, nhưng ngoài ra hắn không biết gì nữa.

Ông chủ thuyền thỉnh thoảng kéo cần, thỉnh thoảng thả cần câu hơi ngạc nhiên liếc hắn một cái.

“Chẳng phải ngươi là ngư dân à? Ngươi không biết người nhà ngươi như thế nào?”

“Ta...ta vừa sinh ra đã lên đất liền rồi, cho nên không biết trong nhà như thế nào.”

Tuy lý do của Dương Tiểu Hài rất buồn cười, nhưng ông chủ thuyền không có ý chế nhạo.

“Ngư dân ấy à, còn có thể thế nào, đàn ông thì đánh cá, phụ nữ thì vớt trân châu, giống như chân bùn trên đất liền, khi thu hoạch tốt thì còn được, nếu thu hoạch không nhiều thì buồn rồi.”

Dương Tiểu Hài nghe thấy lời này, vẻ mặt ảm đạm, mình chính là lúc thu hoạch không tốt, bị người trong nhà bán đi.

“Ngư dân ấy, đừng thấy họ nghèo, càng nghèo càng nhiều quy tắc, bình thường ta không thèm qua lại với họ.”

Ông chủ thuyền cũng không dừng nói, bắt đầu kéo cần câu cá.

---

“Quy tắc gì?”

Nghe ông chủ thuyền nói như vậy, Dương Tiểu Hài cũng hiếu kỳ, nông dân trên bờ cũng không nhiều quy tắc như vậy.

“Còn có quy tắc gì, quy tắc trên biển, mấy nhà thuyền chúng ta cũng có vài quy tắc, ví dụ như một số dòng họ không được lên thuyền, một số lời không được nói trên thuyền, nhưng ngư dân còn có nhiều quy tắc hơn nhà thuyền, ngay cả vệ sinh cũng phải phong thủy.”

“Những cái khác ta cũng không biết, đợi người về nhà, nhớ hỏi người lớn trong nhà, tránh phạm vào kiêng kỵ.”

“Vậy à.”

Dựa vào miêu tả của ông chủ thuyền, Dương Tiểu Hài cố gắng hình dung dáng vẻ của ngư dân ở trong đầu.

“Nhưng ngư dân ấy mà, không nói những việc khác, có một điểm thực sự rất tốt, đó là tất cả những trôi trên mặt nước, bất kể là sống hay chết, đều sẽ vớt vào xem, nói là không vớt lên, tổ tông của họ sẽ trách tội.”

Nói đến đây, ông chủ thuyền kéo mạnh cần câu cá trong tay. một con cá biển màu xanh và cả nước biển trong suốt như pha lê được kéo lên từ trong nước.

Ông chủ thuyền hài lòng gật đầu với thu hoạch của mình, lấy ra con dao dăm từ bên hông, trực tiếp mổ bụng con cá, thái thành từng lát cá trong vắt.

Đổ chút tương lên thịt cá, miếng thịt cá dường như còn run lên như còn có ý thức.

Ông chủ thuyền dùng ngón tay nhón lát cá sống bỏ vào trong miệng, hài lòng nhai.

“Nếm thử không? Ăn cá thì phải ăn tươi, còn những con cá ra khỏi nước quá mười lăm phút, thì đều bán cho đám người không biết thưởng thức trên đất liền ăn.”

“Cảm ơn, ta không ăn đồ sống.”

Dương Tiểu Hài khẽ khắc đầu.

“Vậy ngươi không biết thưởng thức rồi, lúc này là lúc cá béo nhất.”

Nói xong, ông chủ thuyền dùng ngón tay nhón lát cá sống lại bỏ vào miệng mình.

“Chẳng phải ngươi muốn tìm người nhà à? Đến nơi rồi, nhìn thấy thuyền xếp hành hàng đó không? Đó chính là nơi ngươi muốn tìm.”

Nghe thấy lời này, Dương Tiểu Hài lập tức mở to mắt, nhìn về hướng ông chủ thuyền chỉ.

Trên mặt biển gần bờ, có các căn nhà được dựng trên mặt nước, bên ngoài những căn nhà gỗ đó, là những con thuyền gỗ cũ mới khác nhau vây quanh.

“Đó là nhà ta ư? Nơi ta sinh ra ư?”

Dương Tiểu Hài nhìn về bên đó, cảm xúc bắt đầu kích động, mình vượt trăm ngàn khổ cực từ Đại Lương chạy về Hậu Thục, là vì ngày hôm nay!

Khi thuyền đáy bằng lại gần một đảo gỗ, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao ông chủ thuyền cảm thấy mình không phải là người nhà ngư dân.

Thường xuyên tắm nắng phơi sương, da của ngư dân rất đen, hơn nữa còn mặc quần áo vải bố nhuộm thành màu xanh đen, quần rất rộng, đàn ông đều cởi trần.

Hơn nữa trên da đen bóng của họ còn xăm từng lớp vẩy lân, tất cả đàn ông đều xăm, phụ nữ cũng xăm, mà còn xăm trên mặt.

Tuy những ngư dân này nhìn mình tràn đầy ý thù địch, nhưng Dương Tiểu Hài lại cảm thấy rất thân thiết với những người này.

“Vị đại bá này, ngươi quen người tên là Trì Bạch Thủy không?”

Dương Tiểu Hài đứng trên thuyền, cẩn thận hỏi thăm ông ngư dân trên thuyền tên của cha mình.

Nhưng người đàn ông đó nghiêm mặt, đóng tấm cửa sổ thuyền, ngăn ánh nhìn thân thiện của Dương Tiểu Hài.

Thấy người này không trả lời, Dương Tiểu Hài chỉ đành tìm người khác, nhưng đi hỏi từng người, không có ai trả lời câu hỏi của Dương Tiểu Hài, dường như nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ thù địch.

Đúng lúc Dương Tiểu Hài bắt đầu hơi sốt ruột, cuối cùng có người đáp lại hắn.

“Ngươi tìm Trì Bạch Thủy có chuyện gì?”

Người lên tiếng là một người trung niên, bộ râu dưới cằm hắn vẫn ướt, trông có vẻ vừa từ dưới nước chui lên không bao lâu.

Dương Tiểu Hài hoa chân múa tay một lúc sau, kích động nói:

“Ta là con trai của Trì Bạch Thủy, ta là con trai của hắn!”

“Con trai?”

Người đàn ông nghi hoặc nhìn Dương Tiểu Hài từ trên xuống dưới.

“Sao ta không nhớ Trì Bạch Thủy còn có một người con trai?”

“Có thể đưa ta đến gặp hắn không? Chỉ cần nhìn thấy ta, hắn sẽ biết! Ta thực sự là con trai của hắn.”

Nghe thấy lời của Dương Tiểu Hài, rời lại nhìn thuyền đáy bằng, ngư dân trung niên vung tay phải.

“Ngươi lại đây, ta dẫn ngươi đi!”

Dương Tiểu Hài gật đầu, dặn dò Triệu Tú Mai mấy câu, rồi nhảy xuống bơi dưới nước.