"Đại tỷ sống ở đâu? Ta muốn gặp nàng."
Dương Tiểu Hài cảm thấy nếu không xa thì hắn có thể đi một chuyến.
"Không cần! Mấy ngày nay đại tỷ vừa hay muốn về nhà mẹ đẻ!”
Tiểu muội bên cạnh lên tiếng.
Lúc đầu nàng còn hơi câu nệ, nhưng khi thấy tính tình của Dương Tiểu Hài khá tốt, nha đầu này mới dần dần thả lỏng.
"Đại tỷ còn nói nàng sẽ đưa đồ về cho ta nữa!”
"Về nhà mẹ đẻ? Về nhà mẹ đẻ để tránh đầu ngọn gió sao?"
Dương Tiểu Hài thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn biết rõ dáng vẻ hiện giờ của Hậu Thục trên bờ là như thế nào.
---
Nghe tin đại tỷ sắp về nhà mẹ đẻ, Dương Tiểu Hài cảm thấy bớt bận lòng hơn một chút. Hiện giờ trên đời này thì ở trên biển vẫn an toàn hơn trên bờ.
"Ngũ Oa tử! Cha bảo ngươi đi qua."
Nghe thấy lời nói của Nhị ca phát ra từ trong mui thuyền, Dương Tiểu Hài vội vàng đáp một tiếng. Sau khi hắn quỳ xuống rửa tay liền đứng dậy đi vào trong mui thuyền.
Bên trong mui thuyền không lớn lắm, Dương Tiểu Hài đi vào vừa vặn không cần khom lưng.
"Nào! Ngũ Oa tử, lại đây mời rượu!"
Cha của Dương Tiểu Hài là Trì Bạch Thủy kéo hắn lại rồi nhét một ly rượu vào tay hắn.
Dù Dương Tiểu Hài không uống rượu, nhưng nhìn mấy lão nhân đang quan sát mình, cuối cùng hắn vẫn đổ rượu vào trong miệng mình.
Nhưng loại rượu này rất lạ, toàn mùi tanh cá khiến người ta nhịn không được muốn ói.
Thấy vẻ mặt của Dương Tiểu Hài, những người khác lập tức phá lên cười.
"Ngũ Oa tử làm sao vậy, uống không quen sao? Rượu cá bạc này rất tốt, vừa có thể uống vừa có thể chữa bệnh! Sau này ngươi cứ uống thì sẽ quen thôi."
Trì Bạch Thủy đưa tay vỗ mạnh lên lưng Dương Tiểu Hài một cái, cười theo những người khác.
"Cá...rượu cá? Cá cũng có thể ủ rượu à?"
Là một đầu bếp, trước đây Dương Tiểu Hài thật sự chưa bao giờ thấy một thứ như vậy cả.
"Lời này của ngươi đúng là mới lạ, đương nhiên cá cũng có thể ủ rượu rồi, nào lại đây!"
Trì Bạch Thủy kéo hắn vào bàn.
Sau khi qua ba vòng rượu và năm vị thức ăn, tiếp theo bọn họ liền bắt đầu nói về chuyện chính sự, Trì Bách Thủy say khướt nhấp một ngụm rượu rồi nói:
"Ngũ Oa tử à, nếu ngươi cũng đã trở về rồi thì sáng sớm ngày mai đi đến miếu Long Vương rồi vào Long Hộ lần nữa. Ta sẽ mua cho ngươi một con thuyền, sau này ngươi cố gắng đánh bắt cá, cùng vợ của ngươi sống qua ngày.”
Nghe vậy, Dương Tiểu Hài hơi sửng sốt, mua thuyền? Đánh bắt cá? Sống qua ngày? Những chuyện này đều không nằm trong phạm vi xem xét của hắn.
Thấy Dương Tiểu Hài như vậy, sắc mặt Trì Bạch Thủy lập tức trầm xuống:
"Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi sao? Vậy ngươi trở về đây làm cái gì?"
Nghe thấy phụ thân lâu ngày không gặp của mình có vẻ tức giận, Dương Tiểu Hài lập tức có chút hoảng sợ:
"Cha, không phải, không phải như vậy."
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Ngươi đi ra ngoài đi.”
Thấy chồng mình mang theo vẻ mặt mờ mịt đi ra khỏi mui thuyền, Triệu Tú Mai đang bóc vỏ cua vội vàng đứng dậy rồi chạy về phía Dương Tiểu Hài.
"Đương gia, có chuyện gì vậy? Không phải là ăn tiệc sao? Cái bộ dáng này của ngươi là thế nào vậy?"
Ánh mắt Dương Tiểu Hài có chút sững sờ nhìn nàng:
"Tú Mai, cha ta bảo ta đừng rời đi, cứ ở lại chỗ này, ngươi cảm thấy thế nào?"
Triệu Tú Mai quay người lại, nhìn những chiếc thuyền gỗ treo ngọn đèn dầu lủng lẳng trên biển ở phía xa, cùng với người của từng gia đình trên thuyền:
"Gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, ta sao cũng được, ta...nghe theo ngươi."
Nghe đối phương nói như vậy, Dương Tiểu Hài cuối cùng cũng không nói gì nữa. Hắn quay trở lại đầu thuyền, tiếp tục ăn uống cùng các huynh đệ tỷ muội.
Sau khi ăn xong Thủy Tịch, Dương Tiểu Hài nằm trên võng, trằn trọc không ngủ được. Một bên là người nhà mới gặp mặt, một bên là các sư huynh đệ sống chết có nhau đã cứu mình trên đường.
Hắn đương nhiên muốn cả hai bên, nhưng chuyện này e rằng rất khó làm, xem ra hắn chỉ có thể lựa chọn một bên mà thôi.
Trong lúc mơ màng, Dương Tiểu Hài ngủ thϊếp đi. Chờ đến khi hắn mở mắt ra lần nữa liền thấy mẹ ruột đang dịu dàng nhìn mình, vẻ mặt tựa như sợ mình chạy mất vậy.
Trong lòng Dương Tiểu Hài đột nhiên cảm thấy ấm áp, đây quả thực là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác được người nhà lo lắng.
"Ngũ Oa tử à, ngươi tỉnh rồi sao? Ta đưa ngươi đi miếu Long Vương, cha ngươi đang chờ ngươi đó."
Dương Tiểu Hài nghe vậy thì gật đầu, đứng dậy đỡ mẹ mình đi dọc theo bậc thang ra ngoài khoang thuyền.
Bất kể ở lại hay trở về, hắn vẫn phải tiến vào từ đường, dù sao hắn cũng là người trong gia đình này.
Khi những chiếc thuyền đi lên phía trước, Dương Tiểu Hài dẫn mẹ mình đi vào trong một tòa kiến trúc gỗ tọa lạc ở trên biển. Con đường cao thấp nhấp nhô rất khó đi, thỉnh thoảng rất dễ đá vào đồ lặt vặt của người khác.
Tuy nhiên, thái độ của những người sống ở đây rất tốt, tất cả bọn họ đều dành ánh mắt thiện cảm cho Dương Tiểu Hài.
Lúc này, Dương Tiểu Hài muốn hỏi mẹ mình xem có muốn bảo người nhà cùng mình đi đến thôn Ngưu Tâm hay không. Cuộc sống ở bên đó rõ ràng tốt hơn cuộc sống đánh bắt cá trên biển nhiều.
Tuy nhiên, hắn lại quên mất mẹ mình bị điếc. Hắn nói nửa ngày mà nàng không hề đáp lại tiếng nào.
“Bỏ đi, chờ nhập phả tổ xong sẽ nói chuyện với cha.”
Đi dọc theo đường mòn được một lúc, trước mặt bọn họ xuất hiện một ngôi miếu thờ có mái hiên rất rộng, mái hiên rộng che khuất tất cả ánh sáng, khiến Dương Tiểu Hài cảm thấy có chút ngột ngạt.