"Dường như hắn không chỉ mời được một loại Tiên gia, nhưng hẳn phải có giới hạn nào đó chứ nhỉ?"
Trong khi hắn vẫn đang trầm ngâm suy tư vì điều đó thì tiếng trống đã dần dịu đi.
Lý Hỏa Vượng cau mày phất tay xua đi làn khói trắng trước mặt, sải bước về phía bàn.
Nhưng vừa đến gần, đột nhiên có một bóng đen từ trong làn khói mờ ảo phi ra, phóng thẳng tới trước mặt hắn.
“Keng!”
Thanh trường kiếm đập xuống, ngay sau đó liền bị hai hàng răng đẫm máu nhai ngấu nghiến.
Sức mạnh của ả nữ nhân trần như nhộng này thật kinh người, đôi tay đầy móng vuốt của ả liều mạng cào vào mắt Lý Hỏa Vượng.
Lúc này, con ngươi đỏ ngầu của ả lòi ra như sắp rơi khỏi tròng mắt, khuôn mặt ả run rẩy tràn đầy sự thù địch và sát khí.
"Lý Chí!! Chết tiệt! Ngươi đang làm cái quái gì vậy!!"
Lý Hỏa Vượng vùng vẫy hét lớn vào làn khói trắng.
"Tùng tùng tùng!!"
"Lão~Tiên~gia~"
Ban Binh Quyết lại vang lên lần nữa, miếng khăn trùm đỏ bay từ trong làn khói trắng ra, che kín toàn bộ khuôn mặt của ả nữ nhân.
Ả ta ra sức vùng vẫy nhưng không thành, cái đầu của con quái thú bên trong khăn trùm đầu nhúc nhích chui vào trong miệng ả ta.
Vù một tiếng, đột nhiên ả bị một lực nào đó kéo vào trong làn khói trắng, tiếng niệm của Lý Chí không ngừng truyền ra từ bên trong.
“Lão Tiên gia~rời Cổ Động rời sơn, dùng cát vàng đậy cửa hang, âm thiên giá vân tẩu, thanh thiên tuyền phong tuyền, giá vân tẩu tuyền phong tuyền, lai khứ chẳng cần nhan~”
Lý Hỏa Vượng cầm thanh trường kiếm lên rồi cảnh giác bước vào làn khói trắng, hắn phát hiện ả đàn bà điên cuồng vừa rồi đã nằm gục trên bàn, khuôn mặt sa sầm, cơ thể thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Lý Chí vẫn luôn ở ở phái sau người phụ nữ run rẩy đến phát nấc lên kia, đi vòng quanh ả nữ nhân đang nằm trên bàn này.
"Ngươi muốn đi ta chẳng cản, Bá Vương Tào Thủ mang ngựa tới, tiên gỡ dây cương hậu chẩn yên, Lão TIên gia quất ngựa hồi sơn~"
Sau khi niệm câu cuối cùng, Lý Chí gõ ba hồi tống liên tục.
Tiếng trống ngừng lại, làn khói trắng xung quanh bắt đầu từ từ tan biến, âm thanh khó chịu kỳ lạ trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng theo đó mà biến mất.
"Không sao chứ? Vừa rồi ta hơi lơ đễnh chút, ta biết nếu có ngươi ở bên ngoài thì dù ả ta có chạy đằng trời cũng chẳng thoát được."
Lý Chí vẫn là kẻ vô tâm không để ý bất cứ điều điều gì xung quanh.
"Hơi lơ đễnh? Giờ này mà ngươi còn dám lơ đễnh ư?"
Lý Hỏa Vượng thực sự không thể lí giải được cách hành động của kẻ này.
"Chỉ có năm mươi đồng thôi. Giờ mà muốn vào thành ăn bát mì thì hết bao nhiêu tiền chứ? Bây giờ thứ tà ma kia đã được thanh tẩy, người thì vẫn còn sống sờ sờ ra, ngươi còn muốn thế nào nữa? Như vậy là đã khá lắm rồi!"
“Có trách thì hãy trách năm ấy lúc lập ra cái quy củ khỉ gió này đi! Lập ra cái quy củ gì mà thối nát không tả được! Chỉ vì nhảy điệu Đại Thần mà xứng đáng bị nghèo ư? Thế này mà không thối nát thì thế nào mới thối nát nữa!”
Lý Hỏa Vượng cố nhịn để không trợn mắt với hắn, hắn đi tới bên bàn Bát Tiên cẩn thận quan sát nữ nhân kia đang ngồi dậy.
Dường như tinh thần của nàng ấy đã bị tổn hại rất lớn, đôi mắt vô thần của nàng tràn đầy sợ hãi, toàn bộ cơ thể nàng không tự chủ mà run cầm cập lên.
Ngó trước ngó sau một hồi, Lý Hỏa Vượng vẫn không biết vị Gia Tiên mà Lý Chí nhắc đến đã lấy đi của nàng thứ gì.
"Tiền tài thì không muốn, cơ thể cũng chẳng thiếu thứ gì. Lẽ nào cái mà vị Tiên Gia kia muốn lại là một thứ gì đó liên quan đến tinh thần?"
Lý Hỏa Vượng thầm đoán trong lòng.
Lúc này cả nhà vị khổ chủ nọ chạy từ bên ngoài vào, khi thấy người nhà mình trở lại bình thường mới ôm lấy nhau người thì mếu người thì cười.
Lý Chí đi tới và nói với họ:
"Vị phu nhân này vừa bị nguyền bởi một thứ tà đạo. Thôi xong, phong thủy của nhà ngươi không tốt, e rằng sau này sẽ còn nhiều chuyện xui xẻo hơn nữa tìm đến các ngươi. Hay là các ngươi có muốn mời một Bảo Gia Tiên không?”
“Bảo Gia Tiên? ”
Lý Hỏa Vượng liền đổ dồn sự chú ý về phía này.
"Được…được! Bọn ta nghe cao nhân hết!"
Đám người già ở đây giờ đã sợ đến mức kinh hồn bạt vía rồi, nào dám cự tuyệt đề nghị này của hắn chứ.
Lý Chí thò tay vào trong gói đồ lấy ra một cái hình nộm làm bằng đất sét.
Ngay sau đó, hắn ta lấy ra một số sợi dây thừng có phần đầu màu đỏ và buộc chặt chúng lại với nhau, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm niệm chú.
Sau khi buộc xong, Lý Chí tìm một cái thang rồi trèo lên treo chúng vào thanh xà trên trần.
"Mùng một Tết hàng năm đều phải làm lễ, ngày mười lăm hàng tháng thì phải thắp hương, các ngươi hiểu chứ? Chậc chậc, tiền Ban Binh và tiền Bảo Gia Tiên cộng lại, tổng cộng là 100 đồng. Lấy tiền….”
Lý Hỏa Vượng đến gần cái thang và cẩn thận quan sát Bảo Gia Tiên trên thanh xà.
Đây là một hình nộm nhỏ bằng đất sét với bề ngang rộng, trông như thể được nặn bừa ra vậy.