Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1021:Bất Lực




Sau khi khóc một lúc, Lý Tú Tài lại hỏi:

"Sư phụ, cháu trai của ta đâu? Lữ Đồng Sinh ở đâu?"

“Ta cũng không biết, trước đó chắc là ở cùng với cha ngươi. Cha ngươi điên rồi, cũng không biết hắn đi đâu nữa. Trước đó ta có bói một quẻ nhưng không tìm ra, hẳn là đã chết trong trận hỗn loạn kia rồi.”

Lý Hỏa Vượng trả lời đơn giản.

Nghe vậy, Lý Tú Tài đột ngột đứng dậy, chỉ tay vào Lý Hỏa Vượng, vừa rơi nước mắt vừa hét lớn:

"Ngươi! Đều tại ngươi! Còn có Cao Chí Kiên nữa, tại sao lại đưa bọn họ đến đây! Tại sao lại tặng rạp hát cho bọn họ! Tại sao lại đưa bọn họ đến hưởng phúc!! Nếu như bọn họ ở lại thôn Ngưu Tâm thì đã không chết rồi!”

Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ, lạnh lùng không có bất kỳ phản ứng nào.

Sau khi oán trách Lý Hỏa Vượng và Cao Chí Kiên xong, Lý Tú Tài tuyệt vọng ngồi phịch trên đất khóc rống lên, không ngừng tát vào mặt mình.

Tiếng tát vẫn vang lên không ngừng, tay hắn càng tát càng mạnh, cho đến khi khóe miệng chảy máu cũng không chịu dừng lại.

Thấy mặt Lý Tú Tài bị tát sưng húp lên, Tú Nhi ở một bên vùng vẫy nhảy ra khỏi lòng của Lý Tuế, lao vào trong lòng Lữ Tú Tài.

Tiếng bạt tai ngừng lại, Lý Tú Tài ôm đứa cháu gái duy nhất của mình vào lòng khóc thảm thiết.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Lý Hỏa Vượng quay người lại đi về phía hoàng thành.

Không phải hắn máu lạnh, chỉ là trong khoảng thời gian này hắn đã vô số lần thấy loại chuyện như này.

Nếu như không thể giải quyết triệt để Pháp Giáo, vậy thì những chuyện đau thương như này sẽ không ngừng xảy ra.

Lý Hỏa Vượng lần nữa đi vào trong hoàng thành. Lần này cuối cùng không có người ngăn cản hắn nữa, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt từ xung quanh phóng tới.

Những tên lính gác ngầm kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng Lý Hỏa Vượng không quan tâm, hắn đã quen với việc bị nhìn chằm chằm rồi.

Lý Hỏa Vượng một đường thuận lợi đi vào trong đại điện. Khi phát hiện Cao Chí Kiên đang lâm triều, hắn lập tức sai vị ẩn thân, yên lặng chờ buổi triều trôi qua.

“Bệ hạ, Khánh Thượng đạo đang bị hạn hán nghiêm trọng, đất đai cằn cỗi ngàn dặm.”

"Bệ hạ, kho lương của Hà Đông đạo bốc cháy, dân bị nạn của Đại Tề đang thiếu lương thực trầm trọng."

Cao Chí Kiên ngồi ở trên ngai vàng đau đầu ấn huyệt thái dương:

"Những chuyện này đều có người dâng tấu rồi, hôm nay không có chuyện gì khác sao?”

Vừa dứt lời, một vị võ quan cầm tấm bảng hình lưỡi liềm trong tay liếc nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, bước lên trước nói:

“Khởi bẩm bệ hạ, sứ giả của Hậu Thục ngày hôm qua đã nuốt vàng tự sát tại trạm quán. Thứ này là huyết thư của hắn, chữ trong thư được viết bằng máu, câu từ được viết bằng nước mắt, khẩn cầu bệ hạ xuất quân cứu Thục.”

Nói xong, một người đàn ông đứng phía sau hắn lại tiến lên một bước:

"Bệ hạ, sứ giả Thanh Khâu mang theo tín vật Kim Đao tráng men Khả Hãn Thanh Khâu xin cầu kiến.”

"Này..."

Cao Chí Kiên thở một hơi thật sâu, đứng dậy khoát tay, đi ra phía sau.

"Bãi triều.”

---

Khi Cao Chí Kiên rời khỏi sảnh triều đông đúc bước vào nội cung yên tĩnh, nhìn Ngự Hoa Viên xanh tốt ở đằng xa, tâm trạng của hắn cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Hắn đi vào trong Ngự Hoa Viên, ngồi xuống một chiếc ghế đá, tận hưởng sự tĩnh lặng ngắn ngủi này.

Đột nhiên hắn đi đến hòn non bộ bên cạnh, hai tay dùng sức nâng một tảng đá lớn lên.

Hắn khẽ quát một tiếng, ném hòn đá lên cao rồi vững vàng tiếp được nó, sau đó giơ hòn đá lớn lên thi triển công pháp Binh Gia. Cảnh tượng này khiến đám thái giám trong bóng tối kinh hồn bạt vía.

Sau khi trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, lúc này Cao Chí Kiên đặt tảng đá xuống, thở ra một hơi dài.

Thành thật mà nói, mặc dù trong cung này cái gì cũng có, nhưng hắn vẫn hoài niệm khoảng thời gian khi mình ở thôn Ngưu Tâm

Khí đó hắn có thể lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô gái mình thích, đồng thời có thể sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ sư huynh đệ sống còn của mình.

Quan trọng hơn là, lúc đó đầu óc của mình vẫn chưa đủ tốt như hiện tại, không cần phải suy xét đến những vấn đề rối rắm này.

“Ngươi làm hoàng đế thật sự chẳng ra làm sao cả, tại sao chỉ nghe mà không giải quyết vấn đề?”

Giọng nói vừa vang lên, thân ảnh Lý Hỏa Vượng từ trong bụi cây bên cạnh hiện ra.

Cao Chí Kiên thở dài thườn thượt ngồi trên tảng đá, dường như hắn không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lý Hỏa Vượng.

"Pháp Giáo làm như vậy, rồi một đống dân bị nạn của Đại Tề lại lẫn vào. Triều đình đã không còn tiền với lương thực nữa. Một lúc nhiều vấn đề như vậy, ngươi bảo ta phải làm thế nào. Ta cũng không thể biến ra tiền biến ra lương thực được. Lý sư huynh, làm hoàng đế thật sự không dễ như vậy đâu.”

"Nhưng mà, Lý sư huynh ngươi yên tâm đi, trong triều còn có rất nhiều tượng trét bùn lợi hại, họ có thể nghĩ ra biện pháp lừa gạt cho qua những chuyện này.”

"Lừa gạt cho qua chuyện là xong sao? Những chuyện này mà xử lý không tốt, nói không chừng sẽ chết rất nhiều người!"

"Lý sư huynh, vậy ngươi nói ta nên làm thế nào!? Nếu như ngươi ở vào vị trí của ta, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Trên mặt Cao Chí Kiên lộ ra vẻ bất đắc dĩ.