"Tú Mai, ngươi...ngươi làm như vậy thì không lên được đâu, chờ ta nghỉ ngơi khôi phục chút thể lực đã."
"Ta cũng không phải là đại tiểu thư không ra khỏi cửa. Năm ta mười tuổi ta đã cùng cha đi cày ruộng rồi, sức lực của ta rất lớn."
Triệu Tú Mai nói xong liền giẫm lên hai bên, từng bước leo lên trên.
Ba đứa trẻ khỉ bên cạnh không cần dùng dây thừng mà khéo léo bò lên hai bên vách đá, từ trên xuống dưới ríu rít cổ động nàng cố lên.
Cuối cùng, sau khi quần áo trên người Triệu Tú Mai ướt đẫm qua hai lần, cuối cùng nàng cũng chui ra khỏi khe nứt.
Dương Tiểu Hài cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Hắn phát hiện mọi thứ trên bề mặt trái đất xung quanh Thanh Khâu đều thay đổi hình dáng, một ít gò núi nhô lên phía xa xa đã biến mất mà lại có một vài gò núi mới nhô lên khỏi mặt đất.
---
Lý Hỏa Vương sát khí ngất trời dắt ngựa chậm rãi đi vào thành Thượng Kinh, đạo bào màu đỏ trên người hắn càng ngày càng đỏ như máu.
Chỉ cần con đường hắn đi qua thì không có người nào dám tới gần, bọn họ đều rối rít tránh né ra ba phân.
Dáng vẻ như vậy dĩ nhiên sẽ thu hút các trinh thám ở trong thành Thượng Kinh. Nhưng tình huống này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên, bọn họ cũng đã quen rồi.
Người này là người của hoàng thượng, không muốn gây phiền toái thì đừng tùy tiện điều tra.
Lúc này, Lý Tuế lại khoác lên mình da thịt của An Bình công chúa. Nàng ngồi nghiêng trên yên ngựa, nhìn qua có chút mệt mỏi, cái đầu nhỏ của nàng lắc lư theo tiếng vó ngựa.
Thôn Ngưu Tâm cách thành Thượng Kinh khá xa, nhưng Lý Hỏa Vượng đã đi qua hết các cứ điểm của Pháp Giáo, vùng phụ cận thôn Ngưu Tâm cũng không phải là ngoại lệ.
Nhân cơ hội này, hắn thuận tiện trở về cầm một bộ da người đi, báo với những người khác rằng bản thân vẫn bình yên đồng thời thông báo cho những người khác về bi kịch của Lữ gia ban.
Vừa vào thành Thượng Kinh, Lý Hỏa Vượng không đi nơi nào khác mà đi thẳng đến Giám Thiên Ti.
“Còn nơi nào có Pháp Giáo giương cờ tạo phản không?”
Lý Hỏa Vượng hỏi người đàn ông phía sau quầy.
“Ách ách ách...đại nhân chờ một chút.”
Trên trán Nam Cung Vân toát mồ hôi, vội vàng kiểm tra sổ sách.
Tin tức của hắn rất tinh thông, người trước mắt này có thể leo lên được vị trí hoàng quyền, thân phận hoàn toàn không giống như trước đây nữa rồi.
"Đại nhân, cái đó, trong sáu đạo của Đại Lương thì gần như tất cả những kẻ cứng đầu cứng cổ dám mạo hiểm trong Pháp Giáo đều đã bị loại bỏ hết rồi. Trong đó có công lớn của ngươi, đúng rồi, thù lao của việc lần này, ta sẽ kết toán cho ngươi ngay.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng xua tay, xoay người rời đi:
"Khỏi."
Khoảng thời gian này hắn chạy ra chạy vào cũng không phải vì Dương Thọ Đan của Giám Thiên Ti. Hắn không thể để mặc cho tín ngưỡng của Pháp Giáo Vu Nhi Thần phát triển được, nếu không thì Đại Tề hôm nay chính là Đại Lương của ngày mai.
Sau khi rời khỏi Giám Thiên Ti, Lý Hỏa Vượng quyết định vào cung hỏi thăm tình hình của Cao Chí Kiên. Qua lại với Giám Thiên Ti không ít lần, hắn dĩ nhiên biết rằng những công việc được thông báo ra ngoài không phải là toàn bộ.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi hoàn toàn giải quyết triệt để hậu hoạn của Pháp Giáo.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng từ bên trong bước ra, một người mà hắn không ngờ tới xuất hiện trước mặt hắn.
Đó là Lữ Tú Tài đeo một thanh kiếm Đồng Tiền trên lưng, cặp mắt hắn phủ đầy tia máu, râu ria xồm xoàm dắt theo hai con ngựa miệng sùi bọt mép lảo đảo sắp ngã đứng ở nơi đó.
"Sư phụ, cha ta đâu?"
Giọng nói của Lữ Tú Tài khàn khàn đầy mệt mỏi, dường như hắn đã biết cái gì đó.
Lý Hỏa Vượng không nói lời nào, dẫn hắn đi tới gian nhà nhỏ của mình.
Mới vừa đẩy cửa ra còn chưa đi vào, Lữ Tú Tài đã nghe thấy tiếng hát hí kịch mà hắn đã nghe qua vô số lần.
Lý Tú Tài run rẩy đi vào bên trong, cuối cùng hắn thấy Lý Trạng Nguyên điên điên khùng khùng trong một gian nhà nhỏ có hàng rào sắt.
Lý Trạng Nguyên bị nhốt trong nhà giống như một vị tướng quân trên sân khấu, phong thái hiên ngang hát hí kịch.
"Nhớ mẹ vợ ~dựa vào ai đây~? Hướng về quê hương, đi đường xa~trong hồng trần lỡ thiếu niên Ngũ Lăng ta~"
Mặc dù không có nhạc đệm nhưng với kinh nghiệm hát hí kịch mấy chục năm, Lý Trạng Nguyên vẫn hát rất hay.
“Cha!”
Hai tay Lý Tú Tài nắm lấy hàng rào sắt, thất thanh hét vào trong.
Tuy nhiên, Lý Trạng Nguyên tóc trắng bạc đầu vẫn không có bất cứ phản ứng nào, tiếp tục đứng đó hát.
Đúng lúc này, một lão thái giám ôm Tú Nhi từ lầu hai đi xuống. Khi thấy Lý Hỏa Vương đã trở về, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng nói:
"Nô tài tham kiến đại nhân. Trong khoảng thời gian ngươi rời đi, Lữ lão gia vẫn khỏe, ăn được ngủ được.:
Lý Tuế đưa tay ôm lấy Tú Nhi trong ngực hắn. Nàng dùng xúc tu nhẹ nhàng trên chọc con bé nhưng Tú Nhi vẫn không chịu mở miệng nói lời nào.
"Sư phụ, ca ca của ta đâu? Còn có chị dâu của ta?"
Hai mắt Lý Tú Tài đỏ hoe quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Theo ánh mắt của Lý Hỏa Vượng, Lý Tú Tài thấy hai chiếc bình gốm màu trắng có dán hai mảnh giấy đỏ đặt trên tủ.
Lý Tú Tài bước tới, ôm hai chiếc bình gốm khóc rống lên. Hắn vốn có một gia đình.
Hắn không thích gia đình đó, người cha tính tình bướng bỉnh, người anh trai nhu nhược và người chị dâu hà khắc keo kiệt, nhưng bây giờ bọn họ đều không còn nữa.
Hắn chỉ là không thích mà thôi, hắn không hề muốn cái nhà này tan đàn xẻ nghé.