Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1022: Vẫn Là Bất Lực




"Mọi người đều nói Đại Lương đệ nhất thiên hạ, nhưng chỉ có mình ta biết cái danh đệ nhất thiên hạ này là dáng vẻ bên ngoài thôi, chỗ nào cũng có lỗ hổng. Hoàng thượng cũng là tượng trét bùn, chỗ nào hổng thì trét chỗ đó thôi.”

Nói xong lời này, Cao Chí Kiên dừng một chút, sau đó lại nói:

"Xin lỗi Lý sư huynh, ta không nên nói với ngươi như vậy, nhưng mà ta quả thực có quá nhiều chuyện phiền lòng.”

Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu:

"Không sao, ta biết tình huống của ngươi, ta không trách ngươi, nhưng chuyện của Thanh Khâu và Hậu Thục thì ngươi cần phải suy xét trước.”

"Họ đang đánh nhau với Pháp Giáo, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của Pháp Giáo. Nếu như không giúp Thanh Khâu và Hậu Thục thì chờ đến khi hai nước đó bị nuốt chửng, Đại Lương sẽ gặp rắc rối lớn. Đây chính là chuyện đại sự liên quan đến sống còn của Đại Lương.”

"Lý sư huynh, ta biết, đạo lý này ta hiểu nhưng Pháp Giáo của Đại Lương vẫn còn chưa tiêu diệt sạch sẽ, trong nhà còn chưa quét dọn sạch thì chúng ta nào có thời gian rảnh rỗi đi giúp nhà khác dọn dẹp.”

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng tựa hồ nghĩ tới cái gì, cau mày trầm tư:

"Chí Kiên, tất cả Pháp Giáo ở Đại Lương vào lúc này đột nhiên xuất hiện, có phải là đang tính toán kiềm chế Đại Lương không.”

Trước đó khi Pháp Giáo bao vây thành Thượng Kinh là Lý Hỏa Vượng đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Nhiều người như vậy mà chỉ bao vây thành Thượng Kinh đối phó với Cao Chí Kiên thì quả thực có chút không thực tế.

Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như mục đích của họ không phải là đối phó với Cao Chí Kiên, có thể đó chỉ là vỏ bọc để bán đứng tất cả tín đồ Pháp Giáo ở Đại Lương, ép Đại Lương không ra tay kịp.

Liên tưởng đến sự phát triển khắp nơi không có ý nghĩa của Pháp Giáo trước đây, ngoại trừ thu hút sự chú ý ra thì cũng không có tác dụng gì cả.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, mặc dù gặp phải rất nhiều rắc rối, nhưng cũng không có vấn đề nào khó giải quyết cả. Thậm chí ngay cả Thái Sơn Thạch trước đó cũng không tìm thấy, Lý Hỏa Vượng càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này rất cao.

"Ngươi biết thì sao, họ đang sử dụng dương mưu."

Giọng nói phát ra từ khu rừng bên trái, ngay sau đó Lý Hỏa Vượng nhìn thấy quốc sư Đại Lương từ trong đó đi ra ngoài.

"Toàn bộ Binh Gia tản ra đi giúp các nước khác, ngươi không sợ sau lưng Đại Lương xảy ra chuyện gì sao? Ngươi thật sự cho rằng ngoài Pháp Giáo ra thì Đại Lương thiên hạ thái bình rồi đúng không?”

"Vậy cứ mặc kệ Pháp Giáo phát triển ở bên kia? Không cần phản chế gì cả?”

“Đương nhiên không phải, bệ hạ tự có tính toán.”

Quốc sư lui về phía sau một bước.

Cao Chí Kiên đứng dậy khỏi tảng đá, nhìn Lý Hỏa Vượng nói:

"Khẳng định là sẽ giúp đỡ, Giám Thiên Ti bên kia đã phái người qua đó rồi. Còn về Binh Gia thì chờ Đại Lương ổn định chút, rồi ta sẽ xem thử xem có thể tập trung bao nhiêu người.”

"Còn tập trung bao nhiêu người ? Cao Chí Kiên, đó là Pháp Giáo! Ngươi phải ý thức được rằng đây là nguy cơ diệt quốc! Nhất định phải đưa ra quyết định liều chết đánh một trận!”

"Đại Tề trước kia bị Vu Nhi Thần chiếm đóng, ngươi có biết Đại Tề bây giờ biến thành cái dạng gì rồi không?”

Lý Hỏa Vượng nói rồi đưa tay ra sau lưng cầm thanh Cốt Kiếm vung mạnh vào bồn hoa bên cạnh.

Một cái khe nứt bay qua, chất lỏng quỷ dị từ trong đó rỉ ra, xối ướt phía trên đám hoa cỏ kia, cùng với âm thanh đáng sợ, những hoa cỏ kia vặn vẹo thân thể nhúc nhích bò lên khỏi mặt đất, lây nhiễm sang bùn đất xung quanh.

Quốc sư Đại Lương khẽ cau mày, giơ thanh kiếm Tinh Túc chỉ vào không trung, lập tức nổi lên sấm sét, khi tiếng nổ ầm ầm vang lên, những thứ kia đã bị đánh cho không còn lại một mảnh vụn.

"Ta không biết đó là cái gì, nhưng ta biết Đại Tề bây giờ thật sự xong rồi."

Lý Hỏa Vượng nói xong, lại cắm Cốt Kiếm ra sau lưng.

"Ta biết, ta đương nhiên biết, nhưng Lý sư huynh, những tướng quân kia có biết không? Họ biết, những binh lính kia có biết không? Toàn bộ bách tính của Đại Lương có biết không? Họ nguyện ý lao dịch nửa năm, nguyện ý nộp lượng thực trước thời hạn sao? Bằng lòng tham gia quân ngũ đánh giặc sao?”

"Ta đúng là hoàng đế, ta có thể sai khiến họ, nhưng không có nghĩa là ta ra chiếu chỉ là được. Mỗi khi ta ra thánh chỉ sẽ dính dáng đến rất nhiều người, nói không chừng sẽ hại chết rất nhiều người.”

"Lý sư huynh, làm hoàng đế thật sự không giống như ngươi nghĩ muốn làm gì thì làm. Đó là chuyện mà một tên hôn quân có thể làm ra.”

Cao Chí Kiên nói xong lời này liền im lặng một lúc, hắn miễn cưỡng lên tinh thần an ủi Lý Hỏa Vượng:

"Không sao đâu Lý sư huynh, tình hình chiến đấu vẫn chưa tệ như ngươi nói, chúng ta có niềm tin Thanh Khâu và Hậu Thục cũng có chút năng lực, họ không dễ dàng bị Pháp Giáo chiếm đóng như vậy đâu.”

"Huống hồ Huyền Tẫn đã dẫn theo Chính Bác Kiên qua đó rồi, Ti Thiên Giám của Thanh Khâu, Hậu Thục, Tứ Tề, Đại Lương đều tập hợp đủ, Pháp Giáo không chiếm được lợi đâu.”

"Ngươi yên tâm, chờ Đại Lương bên này ổn định hơn một chút, ta sẽ lập tức xuất binh ngay.”

Đối với việc chỉ dựa vào Giám Thiên Ti mà không sử dụng hết sức mạnh của Đại Lương, trong lòng Lý Hỏa Vượng vẫn mang theo nghi ngờ không biết liệu như vậy có thể đối phó được với Pháp Giáo hay không. Dù sao Pháp Giáo không phải là cái gì tà ma, họ dựa vào tín đồ bách tính nhiều vô số kể.