“Thoạt nhìn bá tánh bình thường không cách xa mấy thứ này như ta nghĩ, chỉ là họ thường thống nhất với nhau dùng quỷ ám để nói về mấy chuyện này thôi.”
Lý Hỏa Vượng nghĩ thầm trong lòng.
“Lỡ hôm nay không có Lý Chí ở đây thì sao? Vậy họ nên làm gì bây giờ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn sang phía Lý Chí đang giao tiếp với khổ chủ, thầm tự hỏi.
Nhìn những công cụ nhà nông cũ nát trong phòng, nhưng bàn chân trần dính đầy đất đỏ của họ, câu trả lời có lẽ rất đơn giản nhưng cũng rất tàn khốc.
Chuyện này âu cũng giống như khi người nghèo mắc bệnh vậy, bệnh nhẹ thì kệ, bệnh nặng thì chịu, chịu không nổi thì nằm xuống.
“Khụ…khụ!”
Tiếng ho khan vang lên khiến đám đông đang bàn tán xôn xao khắp bốn phía kia trở nên yên tĩnh lại.
“Thùng!”
Khi Lý Chí dùng dùi trống gõ nhẹ lên mặt trống treo bên hông, trái tim những người ở đây dường như cũng nhảy lên theo.
“Thùng! Thùng! Thùng! Mời...thần...tới…!”
Giọng nói lảnh lót, reo rắt tự tin cất lên, trấn áp toàn bộ âm thanh xung quanh.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn ra ngoài căn phòng, ánh đỏ trên trời dần biến mất, màn đêm u ám sắp đến rồi.
“Mặt trời lặn xuống tây rồi...đêm tới rồi…! rồng về biển hổ về núi...rồng về biển là có thể đổ mưa...hổ về núi là sẽ say giấc...í a…”
Theo tiếng hát và nhịp trống hài hòa của Lý Chí, cả người nhị thần nãy giờ vẫn đứng kế bên nhưng chẳng có chút cảm giác tồn tại nào bắt đầu run lên không ngừng, tấm khăn voan đỏ trên đầu, mảnh vải trên người cũng run lên theo.
“Đầu đội thất tinh ngói lưu ly, chân đạp bát lăng tử kim gạch. Chân đạp đất, đầu đội trời. Bước từng bước lớn, từng bước liền, hai chân đứng nghiêm tựa người lính. Thắp hương khẩn khoản mời thỉnh lão tiên a…”
Lý Chí vừa gõ trống, vừa lấy mấy cây nhang ra đốt, sau đó cắm xung quanh người phụ nữ nằm trên bàn bán tiên kia.
Người phụ nữ tóc tai rũ rượi kia nhe răng trợn mắt như một con dã thú, ngay lúc định nhào tới thì vô tình đυ.ng trúng làn khói trắng, sau đó cô ta gầm lên một tiếng, rụt người trở về.
Khói trắng bốc lên từ mấy cây nhang cũng không tan đi, mà nhẹ nhàng lượn quanh căn phòng, chầm chậm vờn quanh, chẳng bao lâu, khung cảnh trong phòng bất đầu trở nên mờ ảo.
Khóe mắt Lý Hỏa Vượng bỗng giật giật, tâm tình cũng chẳng hiểu sao lại trở nên có hơi bực dọc, nhìn lướt qua khung cảnh vẫn hoàn toàn bình thường xung quanh, hắn cau mày lấy tay véo mặt vào gáy mình, chân khẽ lùi về sau hai bước.
“Hức!”
Người phụ nữ đội khăn voan đỏ kia lần đầu tiên có phản ứng, cô bắt đầu nấc, hơn nữa bên dưới lớp voan đỏ còn truyền tới tiếng sột soạt.
Đám đông đang hóng chuyện xung quanh cũng bị dọa sợ, lại lùi ra sau thêm vài bước, có mấy tên nhát gan thì thừa dịp trời chưa tối hẳn để ba chân bốn chẳng chạy về nhà.
Nghe thấy tiếng nấc, Lý Chí quay đầu nhìn lướt qua, rồi lại tiếp tục vừa đánh trống vừa hát.
“Lão tiên gia à...ta biết là ngươi sắp tới, tới không ồn ào cũng không nháo nhào...uy phong có a thì sát khí nhiều, uy phong sát khí thiếu mang theo...”
“Nhà nhỏ, chuyện nhiều, người dập đầu, không đυ.ng được, đυ.ng phải quân tử thì dễ, đυ.ng trúng tiểu nhân thì đấu võ mồm...a….”
…
"Tùng~tùng~tùng~tùng~"
Trong căn nhà gỗ nhỏ, từng hồi trống cùng tiếng niệm chú của Lý Chí không ngừng vang lên.
“Giúp binh ta, đầu đội phòng lột, chân đạp chuyên, tay trái cầm trống tay phải cầm roi.”
“Tùng tùng tùng !!”
Khăn trùm đầu đỏ của Nhị Thần dần dần được thứ gì đó từ bên trong nâng lên theo tiếng niệm chú không ngừng vang vọng.
Qua chiếc khăn trùm đầu đỏ, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bên trong thấp thoáng đầu của một số loài thú.
Đây cũng không hẳn là đầu thú thông thường, chúng trông không giống các loài thú khác chút nào mà giống quái thú hơn, trông cực kì dị thường.
Chúng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp khăn trùm đầu như dòng nước chảy, không ngừng chuyện động.
Những thứ này kết hợp với làn khói trắng mờ ảo tạo cảm giác kỳ quái đến rợn người.
Lý Hỏa Vượng dụi mạnh đôi mắt, lúc này Nhị Thần đã giẫm lên trống đi theo Lý Chí đến bên cạnh Bàn Bát Quái mù mịt sương khói.
"Đánh một lần xóc ba xóc~đánh ba lần xóc chín xóc~tiền tam hậu tứ tả ngũ hữu lục~"
Trong làn khói trắng mờ ảo, Lý Chí và người phụ nữ lần lượt xoay tròn thành vòng tròn nhảy múa.
Nữ nhân ngồi trên Bát Tiên Tọa bắt đầu tự bóp cổ mình vô cùng thống khổ.
"Cút đi! Mau cút đi!!"
Nàng ta run rẩy nói.
"Điều binh ta~Mời Hoàng Thiên Bá~Mời Hoàng Thiên Thanh~Mời đến Hoàng Thiên Hắc, Mời Hoàng Thiên Hồng, Đại Báo Mã, Nhị Linh Đồng, lắm mồm chọc ca bép xép tinh ai~"
"Tùng! Tùng! Tùng!"
Ngay khi câu này vừa niệm xong, không rõ vì sao mà tâm tình Lý Hỏa Vượng bỗng dưng cáu kỉnh đến lạ thường.
Lúc này, hắn chợt nghe thấy những âm thanh kì quái xung quanh, nhưng khi hắn cố gắng cẩn thận nghe lại lần nữa thì âm thanh ấy lại biến mất.
Bất kể Lão Tiên gia mà Lý Chí đang nói là cái gì, chắc chắn nó khác với bất cứ thứ gì mà hắn từng chạm trán trong quá khứ.