Khoảng thời gian này nàng đã tra cứu rất nhiều tài liệu, phần lớn thanh thiếu niên bị bệnh tâm thần đều có liên quan đến việc do hoàn cảnh gia đình quá nghiêm khắc, cùng với áp lực học tập quá lớn.
Con trai mình trăm cay ngàn đắng mới được trở về một chuyến, mình không thể để nó vào lại đó nữa.
“Mẹ, mẹ, ta muốn ở một mình, ngươi để ta yên tĩnh chút đi.”
Lý Hỏa Vượng đẩy Tôn Hiểu Cầm ra khỏi phòng ngủ của mình.
Trong lúc đưa đẩy, Tôn Hiểu Cầm còn thuần thục lấy đi tất cả sách giáo khoa trong phòng Lý Hỏa Vượng, ngay cả một cây bút cũng không để lại.
"Nhớ đó, đừng có đọc sách, cứ chơi game đi! Có muốn cái gì mà kính 3D không? Ta nghĩ nhất định ngươi sẽ thích nó.”
Sau khi đuổi Tôn Hiểu Cầm đi, Lý Hỏa Vượng ở một mình trong căn phòng ngủ hơi lộn xộn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại ngồi xuống ghế.
Hắn mở lịch ra nhìn vào sinh nhật của Dương Na trên đó, chẳng mấy ngày nữa là đến rồi.
Lý Hỏa Vượng đang thầm tính toán trong lòng xem ngoài việc cho nàng biết tin vui bản thân đã xuất viện thì sẽ tặng món quà sinh nhật gì cho Dương Na nữa đây.
"Chờ chút, rốt cuộc phải thi được mấy điểm thì mới có thể đỗ vào trường đại học của Dương Na nhỉ?"
Ngón tay Lý Hỏa Vượng chạm nhẹ vào màn hình điện thoại, màn hình lập tức hiện ra một dãy số khiến cho hắn hít một hơi khí lạnh.
Nhưng ngay sau đó Lý Hỏa Vượng nghiến răng, ánh mắt trở nên kiên định.
"Chiến thôi, ta đã hứa với Dương Na thì nhất định sẽ làm được, chuyện gì ta cũng trải qua rồi, ta còn sợ mấy cái này sao?”
Lý Hỏa Vượng nói làm liền làm, lập tức tìm kiếm nội dung học tập trên điện thoại, bắt đầu tập trung tinh thần chăm chú xem bài.
"Cạch~"
Cửa phòng ngủ của Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở ra.
Khi Tôn Hiểu Cầm mặc đồ ngủ nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang cúi đầu nhìn xuống điện thoại, nàng hài lòng gật đầu, chậm rãi lùi ra ngoài.
"Ừm, chơi điện thoại tốt, những người trẻ tuổi thì nên chơi điện thoại."
Thời gian từng chút trôi qua, tiểu khu dần trở nên yên tĩnh, trong đêm khuya thanh tĩnh, chỉ có âm thanh Lý Hỏa Vượng lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương chậm rãi vang lên.
Cuối cùng đến một giờ sáng, Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng nhắm mắt lại ngả người ra phía sau, đầu óc hắn quay cuồng.
"Được rồi, ta sai rồi, ta thật sự sợ cái này, tại sao lại như vậy sâu xa đến vậy? Rõ ràng ta đã học trên lớp rồi mà tại sao lại xem không hiểu chứ.”
Có một số việc phải dựa vào nghị lực và sự chăm chỉ nỗ lực thì mới có thể thành công được, thứ này đúng là tự học rồi.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng hắn cần phải học tập một cách có hệ thống, nếu như bản thân chỉ có ở trong nhà nhìn ra ngoài thì sợ là cả đời này mình cũng không thể thi vào trường đại học của Dương Na được.
"Làm sao bây giờ? Phải nghĩ ra biện pháp mới được, cho dù là tiểu Thất của Dương Na thì ít nhất cũng phải đuổi kịp tiểu Thất của mình.”
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt suy nghĩ, khi đột nhiên hắn chợt chạm vào tờ tiền bên trong túi, hắn lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết.
"Mình có thể dùng số tiền này để mua các khóa học trực tuyến hoặc là đào tạo ngoại tuyến không nhỉ?"
"Đúng rồi, còn có phong bì mà mẹ mình đã đưa cho Dịch Đông Lai nữa, cộng lại chắc là đủ rồi.”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng nói làm liền làm, mệt mỏi đến một giờ sáng, hắn liền tắt điện thoại kết thúc việc tìm kiếm.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vẫn đang lên kế hoạch cho việc thi vào đại học của mình, hắn đột nhiên cảm giác được gì đó, lông mày lập tức cau chặt lại.
"Không đúng, đã trễ thế này rồi mà các bác ở văn phòng khu phố còn đi làm sao? Thế này cũng quá chuyên nghiệp rồi.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay vén một góc rèm nhìn vào ra ngoài nhưng lại không thấy ai cả.
“Do mình mệt mỏi quá sao?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, trực tiếp nằm xuống giường.
Hắn nhắm mắt lại, ép bản thân chìm vào giấc ngủ quên đi cảm giác bất thường trước đó, để xem sức hồi phục của bản thân như thế nào.
Nhưng trong lúc trằn trọc, cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến Lý Hỏa Vượng căn bản không tài nào ngủ nổi.
Vào lúc này, cuối cùng hắn cũng biết mình không có nhìn nhầm! Thật sự có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nó vẫn chưa biến mất.
“Ta ngược lại càng muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì!”
Lý Hỏa Vượng ngồi dậy khỏi giường.
Hắn vén một góc của tấm rèm sao lên, cẩn thận tìm kiếm trong tiểu khu tối đen kia.
Bên ngoài rất tối, rất khó tìm ra người trốn trong đó.
Sau khi đứng nửa giờ, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng theo chỉ dẫn của tầm mắt tìm ra được người đang nhìn chằm chằm mình.
Người nọ đứng trong một góc tối đen, di chuyển như một khúc gỗ.
Trong lúc sững sờ, Lý Hỏa Vượng cảm thấy người này hình như rất thấp và gầy.
Hắn dùng sức quơ quơ phía trước, người trong bóng tối tựa như thay đổi sang một bộ dáng khác.
Bên ngoài thật sự quá tối, Lý Hỏa Vượng cảm thấy có thể là do mình nhìn nhầm rồi.
"Chẳng lẽ..."
Lý Hỏa Vượng nhớ lại những lời nói điên khùng mà Tiền Phúc đã nói với mình trước đây.
"Không thể nào, sao có thể chứ, sao mình lại nghĩ đến tên kia chứ! Mình điên rồi sao?"
Bất kể thứ đó là gì, Lý Hỏa Vượng cảm thấy hắn phải tận mắt đi xem mới được. Dù sao thứ trốn ở trong bóng tối tuyệt đối không thể là bác Tề của văn phòng khu phố.