Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1007: Sướиɠ




Bên cạnh hai bộ thi thể ngâm trong giếng là hình ảnh phản chiếu của Lý Hỏa Vượng, mà phía trên hình ảnh phản chiếu là vầng trăng vừa ló ra một nửa từ trong những đám mây đen.

Lý Hỏa Vượng nhìn ảnh ngược của chính mình trong giếng, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ.

Khi Lý Hỏa Vượng mặc niệm, mọi thứ xung quanh hắn hơi vặn vẹo, tảng đá trở nên mềm mại, dây cương trở nên nhờn dính, một ngọn cỏ dưới chân hắn giãy giụa vặn vẹo, bò ra khỏi đất rồi tránh sang bên phải.

Rời khỏi giếng không bao lâu, khi Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở mắt ra, ngọn cỏ dại lại mọc trên một viên gạch.

"Là ngươi không ổn định như vậy, hay là tất cả Ti Mệnh đều không ổn định như vậy?"

"Ta cũng không biết, có lẽ là vậy, ta thỉnh thoảng nhớ tới một số chuyện, nhưng không thể nói cho ngươi biết được."

"Nhớ kỹ lời ta nói trước đây, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, không có ngươi thì sẽ không có ta, hiện tại nói cho ta biết, ta là ai?"

“Ngươi là Quý Tai.”

Lý Hỏa Vượng thản nhiên đáp:

"Ta đến đây bằng cách nào?"

"Ta không biết ngươi làm sao tới nơi này, ta chỉ biết ngươi là phế vật, vào thời khắc mấu chốt không nhờ vả ngươi được gì, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình. Sau này ta sẽ không đi tìm ngươi nữa! Dù có gặp phải chuyện gì thì ta cũng sẽ tự mình nghĩ cách!”

"Tốt lắm, cứ giữ vững như vậy, ngươi sẽ tự bảo vệ được chính mình, bản thân ta cũng sẽ tiếp tục trợ giúp ngươi."

Lý Hỏa Vượng nhìn Quý Tai với ánh mắt thâm sâu, xoay người định rời đi, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có cái gì đó đang nhìn mình.

....

Hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn vào những ngôi sao trên đỉnh đầu. Lý Hỏa Vượng vươn tay ra nắm lấy viền của bầu trời sao, nhẹ nhàng kéo một góc, lộ ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ở một góc trong tiểu khu nhà mình, một bà lão thấp bé với mái tóc hoa râm, tay áo bên phải đeo một cái phù hiệu màu đỏ đang ngó dáo dác về phía nhà của mình.

"Con trai? Đang nhìn gì vậy?"

“Mẹ, có người nhìn chằm chằm nhà chúng ta.”

Trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng mang theo một tia bất mãn.

Tôn Hiểu Cầm đi qua nhìn, trực tiếp đưa tay kéo rèm bầu trời sao màu xanh đậm lên.

"Này, ta tưởng là ai chứ? Đây là bác Tề làm việc tại văn phòng khu phố, hồi ngươi con nhỏ nàng đã từng bế ngươi nữa đấy.”

"Tại sao bác Tề lại nhìn chằm chằm vào nhà ta vậy? Văn phòng khu phố mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy sao?"

Giọng nói của Lý Hỏa Vượng mang theo ý thù địch, trong ánh mắt của đối phương mang theo thứ gì khác.

Khó trách mấy ngày nay mình luôn cảm thấy có người đang nhìn trộm mình, không ngờ lại là người này.

"Ồ, không sao, đoán chừng bên bệnh viện cũng đã thông báo cho bên kia rồi. Đây là chuyện tốt con à, ngươi thấy có biết bao ngươi vẫn quan tâm ngươi.”

"Nàng quan tâm đến ta sao? Nàng là sợ một tên điên như ta sẽ xông ra ngoài và giết người trên đường phố."

Lý Hỏa Vượng nắm lấy góc rèm cửa, kéo mạnh một cái, trực tiếp che kín cửa sổ.

Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng bản thân xuất viện nên được tự do rồi, nhưng sự việc lại không như vậy. Bất luận là hàng xóm trong tiểu khu hay người quen trước đây khi nhìn thấy hắn đều sẽ tránh né như gặp ôn dịch vậy.

Bây giờ còn có một bác Tề trong tiểu khu đến để theo dõi. Nói là xuất viện rồi nhưng mà như vậy còn không bằng khi ở trong bệnh viện tâm thần, ít nhất thì người ở trong bệnh viện tâm thần đều điên điên khùng khùng, chứ không phải là những ánh mắt ghét bỏ xa lánh hay sợ hãi như này.

“Cạch!”

Bật đèn bàn lên, Lý Hỏa Vượng ngồi trước bàn học, cầm sách giáo khoa của mình lên đọc.

Hắn muốn học tập chăm chỉ, muốn thi đỗ vào trường đại học của Dương Na, nhưng đây là một điều rất khó khăn.

Sau khi trải qua đủ loại khó khăn và tuyệt vọng trước đó, hắn gần như đã quên hết toàn bộ nội dung trên sách vở rồi.

Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ngồi tại chỗ cầm cuốn sách lên đọc, Tôn Hiểu Cầm ở một bên lập tức cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đưa tay giật lấy cuốn sách trên tay Lý Hỏa Vượng.

"Con trai, không phải trước đây ngươi chơi game rất giỏi sao, sao bây giờ ngươi lại đọc sách."

"Mẹ, nếu ta khỏi bệnh rồi thì đương nhiên ta phải tiếp tục thi lên đại học."

Lý Hỏa Vượng đưa tay định lấy lại cuốn sách, nhưng Tôn Hiểu Cầm lại đưa nó ra xa hơn.

"Con trai, bây giờ ngươi không cần phải chịu áp nữa biết không? Chuyện thi đại học cái gì đó không phải là vấn đề mà bây giờ ngươi nên cân nhắc.”

"Mẹ, bây giờ ta đã là học sinh lớp 12, ta cũng đã bảo lưu hai năm rồi. Nếu ta không thi đại học vậy thì làm gì?”

"Bây giờ ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần chơi thôi biết không.”

“Lại đây, đây là tiền tiêu vặt của ngươi, cầm đi.”

Tôn Tiểu Cầm nhét mấy trăm tệ vào trong túi của Lý Hỏa Vượng.

"Muốn chơi gì thì chơi, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn! Không phải ngươi có mấy người bạn học thân thiết sao? Gọi bọn họ ra ngoài chơi với ngươi đi."

"Đi ăn đồ nướng, đi phố anime, đi...đi quán Internet thâu đêm!"

Nói tới đây, Tôn Tiểu Cầm dừng một chút:

"Đúng rồi, nếu ngươi ở lại qua đêm thì nhớ nói cho ta biết ngươi ở quán Internet nào, ta mang thuốc tới cho ngươi."