Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cầm gối đặt lên ghế, rồi đặt thêm một số thứ khác nữa để khiến bóng của nó chiếu lên cửa sổ giống như có một người đang đứng đó vậy.
Lý Hỏa Vượng làm như vậy là để tránh bứt giây động rừng, còn bản thân hắn thì vội vàng nằm xuống đất, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, mở cửa chống trộm đi ra ngoài.
Vì để tránh gây tiếng động, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn không mang giày. Hắn lặng lẽ men theo đường ống chữa cháy đi xuống lầu, dưới sự che chở của những tán cây, hắn chậm rãi tiến lại gần phía kia.
Khi Lý Hỏa Vượng cách bên kia càng ngày càng gần, thứ kia cũng dần dần lộ ra hình dáng.
“Hỏa Vượng!!”
Một tiếng hét vang vọng trong tiểu khu khiến Lý Hỏa Vượng vô thức ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy từ cửa sổ trong phòng ngủ của mình, Tôn Hiểu Cầm mặc bộ đồ ngủ lo lắng nhô đầu ra nhìn xung quanh.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn lại vị trí lúc nãy, hắn phát hiện hình dáng kia đã biến mất, bên ngoài vẫn là màu đen nhưng chẳng có gì cả.
"Chạy rồi? Đi đâu chứ?”
Lý Hỏa Vượng lo lắng tìm kiếm.
"Con trai! Ngươi ở đâu rồi! Đừng dọa ta!"
Tôn Hiểu Cầm vươn nửa người ra ngoài cửa sổ, nhìn xung quanh tiểu khu.
Nghe được sự lo lắng trong lời nói của Tôn Hiểu Cầm, khi cửa sổ đang dần sáng lên, Lý Hỏa Vượng có chút không cam tâm đứng dậy.
"Mẹ, ta ở đây! Không sao cả, có đồ rơi xuống nên ta xuống nhặt thôi.”
"Tối rồi còn nhặt cái gì nữa, ngày mai nhặt cũng được, mau lên đây đi!”
Lý Hỏa Vượng lại liếc nhìn bóng đêm một cái, xoay người đi lên lầu.
Sau đó, Lý Hỏa Vượng cứ nằm trên giường trợn mắt nhìn chằm chằm cho đến khi trời sáng.
Trong khi ăn sáng, trong đầu Lý Hỏa Vượng vẫn cứ suy nghĩ mãi không biết rốt cuộc thứ đêm qua là cái gì.
Trước hết, điều quan trọng bây giờ chính là bất kể vì mục đích gì thì thứ đó cũng đang theo dõi mình, tồn tại với mình.
Sau khi mình phát giác ra tầm mắt kia, khả năng người kia là bác Tề chỉ chiếm một nửa, phần nhỏ hơn đều là mình.
"Nhưng tại sao tên đó lại nhìn chằm chằm vào ta chứ?"
Lý Hỏa Vượng không thể lý giải nổi, trên người mình cũng không có chút giá trị nào.
Đặc biệt thuê người tới theo dõi mình, chuyện này e là phải tốn một khoản tiền không hề nhỏ.
"Con trai, ngươi làm sao vậy? Ngươi chán ghét đến ngây người sao?"
Tôn Hiểu Cầm thuận tay bưng đĩa lên, dùng giẻ lau trong tay chậm rãi lau bàn.
"Sao không đi chơi game đi? Đi mau đi, ta mở máy tính giúp ngươi rồi đó.”
"Mẹ, ta không muốn chơi game."
Lý Hỏa Vượng có chút đau đầu ôm lấy trán mình, chuyện như vậy không thể nói cho mẹ mình biết được, nếu không nàng lại cho rằng mình lại phát bệnh.
"Vớ vẩn! Ngươi còn nhỏ như vậy sao lại không muốn chơi game chứ? Nhanh lên chơi đi, đừng làm như ông già nữa. Lát nữa để ta cắt cho ngươi một đĩa hoa quả, ngươi muốn ăn quả gì?”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, đứng dậy quay trở về phòng ngủ
---
"Con trai à, đừng quên uống thuốc nhé!"
Khi âm thanh bên ngoài phòng ngủ biến mất, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi. Hắn rảnh rỗi sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ của mình, không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trước hết, bây giờ mình không thể xác định quá nhiều, bởi vì đêm qua quá mơ hồ, cũng có thể là do mình nhìn nhầm. Muốn khẳng định xem có ai theo dõi mình hay không thì phải có bằng chứng thuyết phục mới được.
Nếu không, những người khác sẽ luôn cảm thấy là do mình đang phát điên mà thôi. Hình ảnh bây giờ của mình trong mắt bọn họ quả thật quá tệ.
Hơn nữa, Lý Hỏa Vượng cũng không thực sự tin tưởng vào những gì mình thấy.
Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia do dự. Hắn cầm điện thoại lên nhanh chóng gõ chữ. Hắn luôn cảm thấy xung quanh có người luôn mang theo ý xấu nhìn chằm chằm mình, vì sao lại muốn hại mình chứ?
Sau khi gõ xong dòng chữ này, trên thành tìm kiếm liền xuất hiện một loạt câu trả lời. Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lướt xuống, đột nhiên ngón tay hắn dừng lại trên hàng chữ, chứng hoang tưởng bị hại.
Người bị bệnh tự dưng dựng chuyện tin chắc rằng có người nào đó xung quanh, đoàn thể hoặc tổ chức nào đó thực hiện một số hành vi bất lợi từ đó tấn công, hãm hại, mưu hại, phá hoại, phỉ báng, vu khống, đánh đập, v.v…ví dụ như bỏ độc trong thức ăn, theo dõi giám sát, sắp đặt một âm mưu nào đó đối với mình...
Chứng hoang tưởng của người bệnh là bệnh lý được sinh ra trên cơ sở tín niệm, suy lý và phán đoán của bệnh trạng bị bóp méo, vừa không phù hợp với tình huống thực tế khách quan cũng như trình độ học vấn của người bệnh. Nội dung của chứng hoang tưởng vô cùng hoang đường, nhưng người bệnh lại tin tưởng nó mà không hề nghi ngờ, không thể bị thuyết phục, cũng không thể thực hiện uốn nắn bằng kinh nghiệm và trải nghiệm cá nhân.
Thấy nội dung này, ngón tay của Lý Hỏa Vượng khẽ run lên, một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu hắn.
"Chẳng lẽ ta thật sự mắc bệnh tâm thần sao?"
Lý Hỏa Vượng ấn vào danh bạ, tìm đến số điện thoại của Dịch Đông Lai. Nhưng sau khi giữ một lúc, Lý Hỏa Vượng lại đóng danh bạ lại.
Điều tồi tệ là khó khăn đã xuất hiện, bây giờ hắn muốn quay trở lại nhưng hắn cũng thật sự lo lắng nếu để cho người mẹ luôn quan tâm mình biết được kết quả này thì nàng sẽ rất đau lòng.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục tìm kiếm bằng trình duyệt, hàng loạt nội dung lướt qua mắt hắn.