Lý Hỏa Vượng lui về phía sau nhưng hắn lại không cam tâm trở về như vậy, một tay hắn rút thanh kiếm Tử Tuệ tràn ngập sát khí ra, dùng sức chém mạnh vào cái đầu to như một ngôi nhà của pho tượng đá kia.
Sát khí ngất trời giống như Loan Đao cắt lên trên người tượng đá.
Những đóa hoa sen có màu sắc kỳ lạ kia bị chém rách ra, chất lỏng cùng màu lan xuống dọc theo các mạch của bức tượng đá.
Khi các đường mạch lan tỏa khắp pho tượng đá, pho tượng đá kia đột nhiên bắt đầu chuyển động theo tiếng động dữ dội.
Cũng đúng vào lúc này, Chính Bá Kiểu Ti Thiên Giám của Tứ Tề từ những ráng mây đỏ trên bầu trời rơi xuống.
Ở giữa không trung, một tay hắn bắt pháp quyết, trong miệng hắn nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng về phía pho tượng đá đang chuyển động kia, bao trùm lấy đầu của nó.
Khi nhìn thấy quốc sư cầm trường kiếm lao về phía bên này, Lý Hỏa Vượng hiểu rằng đây là một cơ hội tốt, vì thế hắn lại lao về phía trước.
"Ngọc Thanh Vương tối cao thống lĩnh ba mươi sáu Cửu Thiên Phổ Hóa! Hắn biến hóa mười phương, chân trần cưỡi kỳ lân, đạp băng đi! Tay quất Cửu Trọng Thiên Khiếu phong lôi đình!”
Theo cầu thần chú của quốc sư, mười mấy tia sét màu tím trực tiếp đánh vào pho tượng đá kia.
Dù vậy nhưng pho tượng đá này vẫn có thể di chuyển, xem ra nó không bị thương tổn quá lớn.
Thừa dịp họ đang dây dưa, Lý Hỏa Vượng cố gắng tiến gần cơ thể pho tượng đá kia hết sức có thể.
Nhưng không biết tượng đá có cảm ứng gì mà mỗi khi Lý Hỏa Vượng sắp tới gần thì nó luôn nghiêng người một chút, khiến Lý Hỏa Vượng không thể chạm vào nó.
....
"Gần hơn! Gần hơn chút nữa!"
Lý Hỏa Vượng cố hết sức kiễng chân lên, ngón tay vươn về quả bóng bay trên cành cây.
Khi cảm thấy tay mình sắp chạm vào sợi dây của quả bóng bay, hai chân Lý Hỏa Vượng nhảy thật mạnh, giống như một cú úp rổ, kéo quả bóng bay nhiều màu sắc xuống.
Tuy nhiên, ngay khi hắn ôm quả bóng bay vào trong ngực, quả bóng bay chợt nổ tung “bùm”
Lý Hỏa Vượng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn hai anh em mặc đồng phục học sinh cách đó không xa:
"Xin lỗi, hình như là ta dùng sức quá mạnh. Quả bóng bay này bao nhiêu tiền? Ta đền cho các ngươi."
Thấy họ không nói lời nào vẻ mặt ủy khuất rời đi, Lý Hỏa Vượng lắc đầu, hắn cầm máy chơi game cầm tay ngồi bên bồn hoa vừa định tiếp tục chơi game, lại phát hiện trò chơi đã kết thúc rồi.
....
Trong thành Thượng Kinh, mọi người nhìn đầu tượng đá bị chia năm xẻ bảy trước mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lý Hỏa Vượng nhìn thứ trước mắt, suy nghĩ một chút rồi thăm dò hỏi:
"Thiên tai?"
“Ừm.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng.
Nghe thấy âm thanh này, cơn lửa giận trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức bùng lên.
"Ngươi còn có mặt mũi đi ra! Ta hỏi ngươi! Vừa rồi ngươi đi đâu!"
"Ta không thấy.”
"Không thấy là có ý gì! Pháp Giáo đã vào kinh rồi, ngươi lại không thấy! Ngươi có biết vì ngươi mà đã hại chết bao nhiêu người không? Lữ gia ban đều chết hết rồi!!"
Lý Hỏa Vượng rống to.
"Không, ta không hại họ, nhân quả này đều nằm ở chỗ ngươi."
"Vớ vẩn!!"
"Ngươi nghĩ lại xem, trước đó ngươi đã nói cái gì với Ti Thiên Giám?"
"Ta nói với hắn…"
Nói tới đây, Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại, hắn hiểu nguyên nhân vì sao Quý Tai lại không nhìn thấy rồi.
Còn có thiên tai mà Ti Thiên Giám vừa nói, nếu mình đoán không sai, như vậy thiên tai lúc trước hẳn là bởi vì hoang mang không thấy nữa.
Bản thân nói với Quý Tai là vọng tưởng của mình đi ra rồi, vì vậy Quý Tai liền không nhìn thấy nữa.
---
Vừa mới trải qua một kiếp nạn ở thành Thượng Kinh, Lý Hỏa Vượng cúi đầu, nhìn cái bóng của mình với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Quý Tai thật sự tồn tại, nhưng sự tồn tại của hắn có được quyết định bởi mình hay không.
Quý Tai không ổn định, khi mình xác nhận rằng đối phương là vọng tưởng đi ra ngoài, hắn liền biến mất.
Quý Tai nắm hoang mang trong tay, hay là nói chính bản thân hắn chính là hoang mang, luôn luôn ở giữa sự tồn tại và không tồn tại, tồn tại trong một ý niệm.
Khó trách trước đây Quý Tai vẫn luôn bảo mình giữ vững, trước đây hắn cứ mãi không hiểu rõ giữ vững ở là cái gì, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rồi.
“Điều ta nghĩ có đúng không?”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên lên tiếng, thấp giọng hỏi cái bóng của mình.
Nhưng mà lần này Quý Tai không có trả lời lại, cái bóng kia vẻn vẹn chỉ là cái bóng mà thôi.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ đối phương lại biến mất rồi. Lần này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng hiểu được cái gì đó, hắn xoay người định rời đi, nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Đình đi ra từ bức tường bên cạnh.
Đây là một trong những ảo giác của Ti Thiên Giám, động tĩnh vừa nãy cũng đã thu hút sự chú ý của hắn.
Sau khi Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn nàng một hồi, mới mở miệng nói:
"Ta biết lời nói lúc trước của ngươi là có ý gì rồi, thật ra là ngươi là đang giúp hắn ổn định mà thôi, chẳng trách ngươi bảo hắn không cần nói cái gì."
“Cái gì?”
Thượng Quan Ngọc Đình nghe không hiểu lời của Lý Hỏa Vượng:
“Không sao, ngươi nói không sai, hắn thật đúng là không nói được cái gì.”
Lý Hỏa Vượng nói xong liền không để ý tới Thượng Quan Ngọc Đình nữa. Hắn đi xuyên qua con đường đầy rẫy thi thể, tìm tới tìm lui rồi đi tới một cái giếng lớn bên cạnh.